Sương khói chạnh niềm
riêng cố xứ
Dõi mắt, xuân không, lệ đắng lòng! (Nguyên Lạc)
Lam dương hướng ấy chiều
đến vội
Thấy những tàn phai mộng
cuối trời
Đồng vọng mùa sang lời rất
khẽ
Vời nhớ quê hương ngút phương
đoài
.
Sao nhớ chi câu thơ ly
khách
Chuyện ngàn xưa buồn tiếp
đời nay
Sầu ly hương đong đầy mắt
khách
Sao chẳng say ly rượu chiều
này ?
.
Nhớ lắm cố hương dòng
sông Hậu
Tím biếc hoa trôi nước
ròng đầy
Thương lắm quê tôi vườn
trái ngọt
Sầu riêng môi mật mớm
tình nhau
.
Ra đi đã biết rồi không
thể…
Mang theo hồn thơ cổ người
xưa
Mang theo chút tình quê để
nhớ
Chiều nay vời đó tím một
màu !
.
Tha phương lưu lạc đầu có
bạc
Vẫn mãi trong tôi cố quận
nào !
Bạc đầu tình ấy làm sao bạc
Cách chi phai nhạt vị ngọt
ngào ?
.
Vẫn mãi trong tôi vườn
trái ngọt
Ngàn năm môi mật mớm tình
nhau !
Nguyên Lạc