Dậy đi con, dậy ba dắt
con đi
Đến Vân Đồn, Bắc Vân
Phong, Phú Quốc
Nhanh lên con kẻo không
còn kịp
Ngày hôm nay người ta bấm
nút
Quyết định cho thuê đất của
tổ quốc mình
Con tôi vẫn ngái ngủ
trong giường
“Người ta thuê chứ có phải
mua đâu cha?
Thuê rồi trả lại!”
99 năm sau ơi con khờ dại
Lúc đó con và cha xanh cỏ
mấy đời
Nhanh lên con sắp tới giờ
bấm nút rồi
Có thể những đặc khu kia
láng giềng người ta đến ở
Và cư dân nói chuyện bằng
Hoa ngữ
Cha con mình đến đấy liệu
có được nữa không?
Con tôi vẫn uể oải trong
màn
“Đặc khu là gì cha?”
Là nơi mà người ta đến đầu
tư nhận nhiều ưu đãi,
Là nơi mà tiền mọc ra
chúng ta chỉ thò tay là hái,
Là chốn người ta cày để
chia lãi cho mình.
Con tôi bật dậy thật
nhanh
“Thật không cha? Có quốc
gia nào mà ngu như rứa?
Mà làm ra tiền chia ta
nhiều rứa???
Sao người ta không làm đặc
khu cho dân mình cha nhỉ???
Chỉ cho dân mình thuê
thôi ???”
Dậy đi con trời tảng sáng
rồi
Dậy để cha nói với con những
điều suốt đêm cha không tài nào chợp mắt
Người ta dạy cha nền kinh
tế Việt Nam nên bước lên bằng nội lực
Bằng mũi nhọn xoáy vào
công nghiệp nặng con ơi
Bao nhiêu năm mà vẫn thế
thôi
Ngành luyện kim ì ạch
Bán dầu thô cho nước khác
Mua về xăng dầu đã lọc
Buồn ơi.
Dậy đi con. Mở bản đồ tổ
quốc ra cha nói con này
Tổ quốc mình một dải
Bờ biển xanh xanh nối tiếp
chân trời
Những quần đảo Hoàng Sa,
Trường Sa giữa biển khơi
Nước lạ ngang nhiên cướp
của mình hơn phân nửa
Người ta ngang nhiên kéo
giàn khoan thăm dò dầu khí
Người ta dùng tàu đánh đuổi
ngư dân
Người ta xây cả đường
băng
Nếu nối trên bản đồ vào
ba đặc khu
Như hình chân vạc…
Tim cha như có ai bóp nghẹt
Đi thôi con đến thăm những
mảnh đất
99 năm cho thuê
Rất có thể
Thành chỗ di dân
Người nước ngoài đông hơn
cả người Việt
“Sao không là một trăm
năm hả cha?”
Một trăm là số có ba chữ
số
Nghe thấy kinh rồi
99 thôi con ơi…
Cái này cha sẽ chỉ cho
con thấy ở chiêu bài định giá
Của những nhà marketing
Dậy mà xem những chuyện nực
cười
Ông giáo dục nước mình vẫn
luẩn quẩn trong vòng cải cách
Ông giao thông trưng tấm
biển “thu giá” cho trạm BOT
Ông giáo dục cũng chẳng vừa
Thay “học phí” bằng học
giá liền sau
Cha một đời cúi cổ cày
sâu
Con chữ cắn đôi chưa rành
mà vẫn thấy gai con mắt
Mà thấy tim mình đau thắt
Người ta ngang nhiên nhân
danh cho thế hệ hậu sinh mình.
Nguyễn Trung Hiếu