Đã hết vai diễn trong đời
Tôi thương xót tôi cô-quạnh
Nằm chờ ngày tháng dần
trôi
Đã hết lời kinh buồn
thánh!
Đi qua cơn say túy-lúy
Đoạn-trường há dễ thương
vay
Bảy mươi năm (nợ) trần khổ
ải
Về đây nằm chết bên người
.
Đợi chờ ám-ảnh khôn nguôi
Không rời chờ câu vĩnh-biệt
Đà-Nẳng những cơn mưa
trôi
Vườn nhà chôn sâu ký-ức .
Phù-hoa lấp vùi kỷ-niệm
Thoáng nghe vó ngựa ngang
trời
Thế-giới quanh đây bay lượn
Trên cao dĩ-vãng mù khơi
.
Sông xưa đậm màu phù-sa
Bổng nghe giọng người đắng
ngắt
Dững dưng nỗi chết đi qua
Buồn chừng ngậm tăm mặn
chát .
Con phố ngủ quên đường lạnh
Ngày tháng em giờ nơi đâu
Mù sương lấp đầy ảo-ảnh
Chúc thư gởi em thêm sầu
.
Nghĩ về đáy huyệt mộ sâu
Hình như đêm qua mưa đổ
Thôi em ở lại và đi
Mắt ai có còn lệ nhỏ?
Ngậm-ngùi một đời xa xót
Viết bản di-chúc sau cùng
Mai rồi buông tay nhắm mắt
Thầm-thì bỏ lại dấu chân
Vĩnh-biệt thôi bầy rắn độc
Phút chót ầm ào bu quanh
Tôi dang tay im nằm chết
Cay đắng trên môi nụ cười
...
Huy Uyên