Mai Em Về Quảng Trị - thơ Nguyễn Văn Long
Mai em
về Quảng Trị không em?
Về thăm lại chốn ngày xưa tuổi nhỏ
Gió mùa đông có làm em buốt giá,
Bên trời xa em có lạnh trong hồn?
Mai em về đi giữa nắng hoàng hôn,
Ngắm mùa thu dịu dàng trên phố cũ.
Những con đường thân quen giờ rất lạ,
Bước ngập ngừng em có nhớ bâng khuâng?
Anh ở nơi nầy thị trấn buồn tênh,
Chiều phố huyện mập mờ sương khói.
Vắng bầu bạn quen dần năm tháng đợi,
Đời quẩn quanh bên dáng núi chơ vơ.
Anh bây giờ vẫn tập tễnh làm thơ,
Những vần thơ xưa vụng về gượng gạo.
Anh bây giờ có khi buồn "rạc gáo"
Cõi nhân gian còn lắm chuyện eo sèo.
Mai em về qua Dãy phố buồn thiu*,
Thương quê mẹ một thời binh lửa.
Từng lớp người lên đường đi tứ xứ,
Bây giờ phiêu tán tận phương nao?
Mai em về đồng vọng giữa trời cao,
Buồn làm chi bao mối tình đã lỡ.
Dòng sông êm vẫn bốn mùa thương nhớ,
Em về đi em bến đợi trăng chờ.
Nguyễn Văn Long
*Dãy phố buồn thiu hay"con đường không
vui" (la rue sans joie) :
đoạn đường dọc theo bờ biển từ Vân Trình đến Diên
Sanh, do người Pháp
đặt tên trong chiến tranh, binh lính Pháp thường
hay bị phục kích ở đây.