Những Ngày Ở Mộc Hóa - thơ Huy Uyên
Chèo thuyền em về Bót 23
Thăm người yêu tháng năm ôm súng
Hôn môi anh lính chiến xa nhà
Cầm giữ giặc
Mộc-Hóa, Tuyên-Nhơn dãi dầu gió nắng .
Kiến-Phong từ đạn bom súng nổ
Xuôi ngược quân đi,lửa cháy Kiến-Tường
Mùa mưa rớt quê nghèo khốn khó
Ngụm nước chua mùi đất phèn sông .
Bao năm qua những chuyến quân-hành
Ruộng đường lắm phen thấm máu
Kẽm gai từng hàng đặc vây Hưng-nhơn
Đêm nghe buồn theo từng loạt pháo
Ngày đi qua ngước nhìn theo xe khách
Dấu mìn chôn kín lấp lộ buồn
Chợ quận dăm ba hàng quán nhỏ
Dặm đường xa thân gái thấy sao thương .
Bao lần theo qua đêm đổ quân
Hơi thở rượu nhớ em mắt to da trắng
Suốt đời em lội nước đầy phèn
Quên nỗi điêu linh
quê-nhà găm đầy dấu đạn .
Tình "sầu riêng" một lần trao ai hái
Em gởi tim qua người lính chiến trường
Chia tay nghe lòng xao xuyến mãi
Mặt trận buồn chìm trong hai mắt vương !
Đau lòng ngày quay lại Tuyên-Nhơn
Tháng năm cày sâu đường quốc-lộ 14
Kỷ-niệm xưa đốt cháy trong hồn
Tình bỏ quên đất trời
bể dâu Mộc-Hóa .
Chiều đầy sương đứng trên Cầu-ông-Tuấn (*)
Đâu bóng em về và những giấc mơ
Bốn mươi năm bỏ quên mặt trận
Ký-ức xưa đốt cháy mộng sông hồ .
Huy Uyên
(tháng 6-2016 ngày quay lại Mộc-Hóa,Tuyên-Nhơn/Kiến-Phong, Kiến-Tường)
(*) Th/t hải-quân Lê-Anh-Tuấn, QLVNCH tự sát 30-4-75
tại Tuyên-Nhơn