Xin Được Nói Cùng Anh - thơ Trúc Thanh Tâm
Xin được nói
Nói cùng anh lời thân mật
Bởi tôi biết anh thích sự thật
Đã từ lâu, sự thật cứ thổi phồng
Bao giáo điều, đầy sáo rỗng bên trong
Cái tệ hại, chủ quan đầy phi lý ...
Anh nghĩ gì
Khi dân mình vẫn áo rách, đói cơm
Đang kêu cứu những giọt thơm mưa mốc
Lãng đãng quá mảng trời hy vọng
Họ được gì
Những tự do, hạnh phúc trong tay
Sống cầm hơi, vất vả từng ngày
Khi nghĩ đến ngày mai, rất ít ...
Anh có nghe
Lòng dân đang thổn thức
Vì quê hương luôn trăn trở, tự hào
Lao động nghèo, trí thức thật được bao nhiêu
Rốt cuộc bị bào mòn suy nghĩ
Xã hội ta, còn hoài vị kỷ
Chưa thoát ra những bảo thủ, giả vờ
Cây cuộc đời trong ruột đã héo khô
Những hoa, trái cứ thờ ơ vay mượn ...
Anh đã biết
Thế nào lý tưởng
Cho thần dân luôn kính trọng, tôn thờ
Đừng bao giờ thống trị như vua
Rồi sinh sát trong tay không thương tiếc
Chúng ta sống đừng như con vẹt
Cứ thản nhiên trong nhịp sống hô hào
Khi công bằng còn lắm lao đao
Anh có thấy thế gian đang nhiễm độc ...
Xin anh hiểu
" Muốn chiến thắng phải dùng bạo lực
Nhưng trị dân không thể thiếu lòng nhân "
Sự thật không xa, đang ở thật gần
Nhưng phải biết trân trọng nguồn chất xám
Hãy ví như món hàng mua, bán
Lành mạnh cạnh tranh, chất lượng biết ai hơn
Xin nhớ cho, chất xám phải có hồn
Biết thắp sáng quê hương bằng nhiệt huyết !
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )