Tuesday, February 24, 2015

Bốn Mươi Năm Thầm Gọi - thơ Huy Uyên









Tạ lỗi cùng người sau chinh chiến
bời bời từng nấm mộ bên đường
máu xương chất núi quên tình biển
ở lại lâu rồi không nén nhang .

Bốn mươi năm ừ bốn mươi năm
đã héo khô triệu dòng lệ chảy
bàn thờ người cũng đã điêu tàn
vợ con suôt một đời lầm lũi
(bên thành xưa đồn bót tan hoang) .

Chắc chi người cả đời nằm đó
cỏ lệ xóa mờ dấu xương khô
sông xưa chảy dăm sầu bão-tố
núi đốt tim ai cháy tới giờ .

Cầu cũ quê xưa cạn ruộng đồng
em về mặc áo rồi trang điểm
mỗi chiều đứng đợi mãi bên sông
đau thương khóc cười cho cuộc-chiến
(máu chảy khắc ghi mãi trong lòng) .

Hai mươi mốt năm triệu người con gục ngã
nhà nhà chiều sớm trắng khăn tang
nỗi chết rụng đau hơn đời lá
sông biển đất Nam một nghĩa tình  .

Tháng tư lên núi ai thầm gọi
liêu xiêu vất vưởng triệu linh-hồn
đường xa cả đời đi không tới (*)
chỉ lại đâu đây giọt lệ buồn  ...

Huy Uyên
(mồng 3 tết AM)

*truyện dài "ĐƯỜNG ĐI KHÔNG TỚI" của Xuân Vũ