Dưới Mái Nhà Xưa - thơ Thùy Châu
Khi về thăm căn nhà thời thơ c
Hồn dâng đầy bao tình cảm nhớ thương
Cảnh vật tiêu xơ nhuốm nỗi
đoạn trường
Tâm cố nén giòng
lệ sao vẫn chảy
Ta nghe như bóng hồn xưa thức dậy
Trong điêu tàn mừng đón đứa con xa
Mái lá yêu ơi nước
mằt nhạt nhòa
Ta muốn được ôm người trong cay đắng
.
Nhớ ngày nao để người
trong hoang lặng
Hiu hắt buồn theo gió bụi thời gian
Dù xót xa tiếc nuối đến vô vàn
Cũng đành bỏ mặc người theo năm tháng .
Ta ra đi hôm xưa trời vừa sáng
Không dám nhìn quay lại nói chia ly
Lòng ngổn ngang giòng lệ chực trào
mi
Và chẳng biết bao giờ quay trở lại
Đời lữ khách trên dặm đường quan tái
Vẫn trong ta canh cánh một niềm đau
Vẫn ước mơ sẽ
có một chuyến tàu
Đưa ta về thăm lại ngôi nhà củ .
Quê hương ơi lòng ta luôn ấp ủ
Mái lá tranh nghèo nắng sớm chiều mưa
Hình ảnh thân thương nói mấy cho vừa
Khói bếp lam chiều vòng tay của mẹ
.
Nhớ biết bao nhiêu đường quê nứt nẻ
Giữa buổi trưa hè nắng hắt trên cao
Hay những chiều đi bất chợt mưa rào
Mong hàng cây xanh ngôi nhà bóng mát .
Ta về đây tìm đâu ra khúc hát
Vổ giấc ngủ chiều tiếng mẹ ầu ơ
Dưới hàng hiên đưa tiếng vỏng lặng
lờ
Ru ta thần tiên một thời bé dại .
Bên mái nhà xưa cảm nghe mãi mãi
Non nước muôn trùng chẳng thể nào
quên
Tiếng vạc kêu sương giọt nắng qua
thềm
Man mác hồn quê một đời thương nhớ .
Thùy Châu
(20/2/2015)