Trèo Dừa - thơ Lê Mai Lĩnh
Thêm ta hai tuổi đầy bốn mươi
Còn gân còn cốt để trèo dừa
Đủ thấy ta còn sức chịu đựng
Vài năm tù nữa cũng còn vừa.
Trong tù, trèo dừa giữa nắng trưa
Hái trái cho người uống mát
Mà lòng ta thì khao khát
Đã nhiều năm qua, thèm dừa.
Thôi đành tự an ủi mình
Bằng vài trứng chim bồi dưỡng
Hãy tha thứ cho ta hỡi chim
Chớ giận hờn, đừng trách ta chướng.
Trèo dừa có lúc mất phương hướng
Cũng muốn buông tay chết cho rồi
Nghĩ sống, chẳng được làm người
Chết, có khi lại sướng.
Chợt nhớ tới vợ con, mẹ cha
Nhớ nước non, nhớ quê nhà
Nhớ con đường ta đã chọn
Đành chờ qua cơn gió thổi.
Hãy bám đôi tay thật chặt
Hãy nhích đôi chân từ từ
Chầm chậm thôi, mà lên xuống
Tuổi còn trẻ, đời còn dài, còn dư.
Trai tù Vĩnh Phú 1979
Lê Mai Lĩnh