Đắm Đuối Mắt Quê Nhà - thơ Hoài Huyền Thanh
Có những lúc để lòng gom nỗi nhớ
Trước thềm xuân nắng mới nôn nao
Hàng chè tàu che ngang tầm mắt biếc
Tóc đuôi gà gót nhỏ nhón cao cao.
Là không nhớ,tuổi mười lăm hay mười sáu
Hai hiên nhà chung bóng một hàng cau
Ngan ngát hương đưa chùm hoa bưởi trắng
Tay trong tay hẹn ước nụ hôn đầu.
Nhà có khách,thẩn thờ đôi mắt ướt
Người ta dạm ngỏ nào biết tính làm sao!
Hàng rào thưa vẫn lại qua nhà ai đó
Nhưng tình ta ai rào giậu khi nào!
Rời quê nhà theo chồng đi xứ khác
Nắng hàng cau héo hắt những bờ vui
Xa lăn lắc không ngoái nhìn vẫn biết
Bóng một người… vời vợi mắt nghiêng theo
Bìm bịp kêu nhớ từng cơn nước lớn
Tháng chạp về rộn rã tiếng chày khuya
Nào ai biết bao mùa xuân viễn xứ
Thăm thẳm lòng
ta đắm đuối mắt quê nhà.
HOÀIHUYỀNTHANH