Saturday, February 7, 2015

Họa Bài "Đêm Mưa" của Sông Thu 
                          - Thy Lệ Trang, Thục Nguyên









BÊN GIÒNG SÔNG XƯA...

Cuộc tình năm ấy có còn đâu
Bậu bỏ làng xưa, cảnh cũng rầu!
Bông điển* nghẹn ngào xa bến nước
Sóng Vàm* chua xót tiễn nàng dâu
Đàn bầu réo rắt... hai phương nhớ
Tiếng sáo vi vu...một chuỗi sầu
Đá nát, vàng phai từ dạo ấy...
Hiên đời còn lại giọt mưa ngâu!

Mưa ngâu ray rứt suốt canh thâu
Có phải thương ta lỡ mộng đầu?
Rượu đắng, đêm dài, đen phận bạc...
Môi sầu, thuốc nhạt, xám hồn đau
Xa xôi một kiếp đời sương gió
Biền biệt muôn trùng cánh hải âu
Chẳng biết khi nào em trở lại
Thư xưa ...mực tím đã hoen màu!

* Bông điên điể̉n
  Sông Vàm Cỏ
                               
Thy Lệ Trang                            
Massachusetts


CÂU ĐÊM

Vác cần chưa biết sẽ đi đâu?
Nghĩ vẫn không ra cũng phát rầu     
Chẳng muốn chờ thời nơi bến cạn
Thôi thì thử vận tận bờ dâu
Tóm vài chú đém cho hừng chí
Bắt mấy chàng tra để giải sầu
Tựa gối, mòn lưng ngồi đợi mãi         
Bỗng dưng lất phất hạt mưa ngâu     
  
Mưa ngâu lất phất cả canh thâu
Cá chẳng cắn câu, sóng phủ đầu
Phí lãng thời gian rồi chuốc mệt
Bỏ qua giờ giấc lại thêm đau
Nhìn trời thắt dạ, sầu non nước
Ngắm biển chạnh lòng nhớ hải âu
Tiếc tiếc, thương thương tràn bãi vắng
Trách chi cuộc sống mãi thay màu!
                              
Thục Nguyên

 bài xướng

Đêm Mưa

Đêm mưa nằm nghĩ chuyện đâu đâu
Chạnh nhớ quê hương, dạ héo rầu
Thoáng chốc đầu xanh thành tóc bạc
Ngậm ngùi bãi bể hóa nương dâu
Ngày về chắc hẳn còn xa lắm
Xuân đến làm chi đã hết sầu!
Nghe gió ngoài trời, tim buốt lạnh
Cảm thương số kiếp vợ chồng ngâu.

Mưa ngâu tí tách suốt đêm thâu
Một ngọn đèn chong, một mái đầu
Sợi bạc phất phơ ghi nỗi tủi
Sợi cong xơ xác gợi niềm đau
Đêm tàn khắc khoải vầng trăng úa
Bãi vắng im lìm những cánh âu
Quê cũ , đường về xa diệu vợi
Áo hoa ngày ấy đã phai màu?
                    
Sông Thu