C ơn Bão Việt Nam - thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Gây bao tang tóc lẫn nhiêu khê
Màn trời chiếu đất thây trôi dạt
Bao cảnh thương tâm thật não nề!
Hỡi quê hương tôi, đồng bào tôi
Ðau xót triền miên thế kỷ rồi
Bỏ xác vùi thân trong đạn lửa
Làm mồi cho biển cả trùng khơi …
Những nếp khăn tang chít mái đầu
Những dòng lệ rớt suốt đêm thâu
Thương quê đau đớn lòng ly khách
Tạo hóa gieo chi cảnh thảm sầu
Cuộc đời nhân thế đổi thay đây
Mạt kiếp tai ương thế giới này
Ðất sụp, bão giông rồi núi lửa
Cuốn theo ngàn cơn lốc trùm vây
Nhân loại nhìn nhau mặt lạnh tanh
Tình người thua sỏi đá vô danh
Vô tri cũng tựa như cây cỏ
Tham vọng đua chen mộng chẳng thành
Ðến lúc tận cùng thế giới sao
Chia bè, lập nhóm đảo điên nhau
Quên đi chữ tinh thần đoàn kết
Sông núi linh thiêng có lụy sầu?
Nước người tai họa đã triền miên
Thêm cảnh nước ta bão mọi miền
Ðau xót trong tâm người tỵ nan
Bao giờ vơi cạn nỗi ưu phiền?
Nguyễn Phan Ngọc An