Thursday, January 15, 2015

Đào Mai Lộng Tuyết - thơ Hoàng Phụng Thiên













Ta một thời lận đận
Trèo lên non tìm gốc hoa Đào
Ta một thời vướng bận,
Xung lên tuyết, kiếm cành Mai.

Đào, xưa  đã  mọc đầy trong tuyết
Mai nở mùa Xuân dáng thẹn thùng .
Đào, Mai, tuyết nguyệt đêm vắng v
Mong mõi yêu thương  lặng vào hồn .

Ta một thuở tìm  em trong lối
Sương sa mù hoa động nụ tầm xuân
Trên xứ lạnh ta tìm nàng sâu thăm thẳm .
Đọng ngọn cây tuyết đầy  dẫy
Giáng Mai gầy hơi lộ chiếc thân  em
Có phải chăng Mai sương mọng thấm vào chăng !
Nên Mai nở chỉ chừng xuân trở lại .

Ta một thời kiếm Đào ra nụ
Trèo non cao thân mõi cả đôi chân
Khi dừng lại mùa Xuân về khắp lối
Đường xa xôi chiều về gió thổi
Buốt tâm can và lòng cứ bồi hồi
Đào một thuở ta tìm em trong mộng .
              
Đi lên non cao chiều gió lộng
Trời lâm râm mưa bụi ướt vai gầy
Ôi thương nhớ thời gian qua còn đây
Tìm em mãi trong đêm dài mộng mị              

Gương mặt buồn ta thường hay thủ thỉ
Em gắng chờ qua mùa Đông rét mướt  cành trơ
Anh sẻ đến tìm em trong giá lạnh
Bây giờ Đào, Mai là ngộ, hạnh
Ta gặp nàng xuân sắc vẫn còn tươi
Trong tuyết lạnh ta ghì em nghe hơi thở
Ấm thân gầy Mai- Đào của ta đây .

Hoàng Phụng Thiên
(Đào- Mai xuân Ất Mùi 2015)