Thơ Xướng Hoạ
- Hoàng Anh Vi, Văn Thanh, Sông Thu, Võ Làng Trâm,
Ngọc Ẩn Nhi Huyền, Độc Hành
Ngọc Ẩn Nhi Huyền, Độc Hành
b ài xướng
CHIỀU
CUỐI ĐÔNG
Hoàng hôn đổ bóng phủ thềm rêu
Cánh én chao nghiêng lạc cuối chiều
Mây trắng bềnh bồng pha khói nhạt
Vườn hồng, thoang thoảng ngập trời yêu
Mai đào chúm chím cười duyên dáng
Ong bướm hồn nhiên lượn dập dìu
Róc rách suối reo hòa tiếng sáo
Thì thầm thông hát vọng âm tiêu
Hoàng Anh Vi
bài họa
XUÂN
TRỞ VỀ
Lầu cao cổ kính mái mờ rêu
Hạc trắng về đâu, lạnh những chiều
Ngày hạ nắng hồng không bạn mến
Đêm đông giá buốt thiếu lời yêu
Trời xuân hừng sáng nhiều an ủi
Cánh bướm vui thay lắm dắt dìu
Thi phú từ nay thêm ấm áp
Mây buồn gió chướng lại tàn tiêu
Văn Thanh
TUỔI
GIÀ ĐƠN CHIẾC
Ngôi nhà quạnh quẽ, vách tường rêu
Trong buổi hoàng hôn nhạt nắng chiều
Một thuở ấm nồng tình quyến thuộc
Bao ngày thiếu vắng cảnh thương yêu
Lạnh tanh bếp núc không người nấu
Lụm cụm mẹ cha chẳng kẻ dìu
Bờ giậu xác xơ, cây héo rủ
Gió lùa phần phật mấy tàu tiêu.
Sông Thu
TÌM VỀ
Lối cũ tìm về xanh biếc rêu
Lần đưa gót nhẹ dưới trời chiều
Láng giềng lắm cụ xây mồ đẹp
Bạn hữu đôi bà đổi bạn yêu
Xót dạ sư thầy theo gậy bước
Thương tâm chú tiểu phải tay dìu
Bâng khuâng dọ hỏi thăm thân thích
Người bạt phương trời kẻ mất tiêu .
.
Võ Làng Trâm
ĐÊM ĐÔNG VỌNG TIẾNG TIÊU SẦU
Thềm hoang ngã
bóng bám rong rêu
Hanh đọng lưa
thưa giọt nắng chiều
Thấp thỏm chòm
mây vừng thỏ bạc
Chập chờn mặt
nước mảnh trăng yêu
Đào hồng gió
bắc thân chao đão
Trúc biếc mưa
nam bóng dập dìu
Tiếng nhạn chân
trời nghe vọng lại
Đông buồn văng
vẳng khúc sầu tiêu.
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
ĐỢI HỒI HƯƠNG
Gót son vắng bóng ngõ lên rêu
Dạo ấy em đi hạ xế chiều
Lưu luyến tình cha bao nỗi nhớ
Vấn vương nghĩa mẹ lắm niềm yêu
Mong ngày trở lại tình nhân đón
Ước buổi lui về bạn hữu dìu
Hội ngộ tiệc mừng lên điệu nhạc
Vang âm kèn trống hợp đàn tiêu
Độc Hành