Qua Bờ Bến Đục - thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Anh đến chi đây, chốn bụi trần
Tử sanh, sanh tử bể trầm luân
Miếng cơm, manh áo mang cùm xích
Quyền thế, công hầu nát tấm thân !
Em lỡ kiếp tằm trong bến đục
Nhả tơ, kéo kén trả cho đời
Thuyền em lạc bến sông mê ấy
Tách nhánh rong buồn … vượt biển khơi
Về nơi gió cát mênh mông quá
Ðể khách phong trần một kiếp đau
Xuồng nhỏ chống chèo cơn bão lớn
Phù sa sóng bạc … ngập tim sầu
Anh đến làm chi, lỡ kiếp này
Xích xiềng trói buộc cả đôi tay
Trả vay, vay trả bao năm nữa
Món nợ tiền thân, mãi đọa đày
Trăm tuổi hồng ân trong cõi tạm
Nghìn năm cực lạc, chốn non bồng
Thuyền em anh dắt qua dòng đục
Ðể thoát trầm luân chốn bụi hồng …
Nguyễn Phan Ngọc An