Ký Ức Một Vầng Trăng - thơ Ngưng Thu
Tự bao giờ em trở thành ký ức
riêng anh một khoảng mong chờ
tự bao giờ anh đã hóa thành thơ
trong em nỗi niềm ngợp gió.
Tự bao giờ
tự bao giờ chẳng rõ
em nhìn đời hóa giọt tím trăng loang
mà trăng
trăng cứ vọt vàng trên cao
Anh ơi!
Ở trên đời có bao nhiêu người đàn bà bất hạnh hối hả chạy về
phía có vầng trăng
hạnh phúc nơi nao?
có phải vĩnh hằng?
mà anh là anh rất thật
vàng thu chiếc lá vụng về.
Ai đã từng dắt nỗi buồn đi về phía đam mê?
bàn chân em nhỏ nhắn
những bước đi cứ hụt hẫng phía người
xin anh đừng nói một lời
mùa thu rồi tự hỏi
những câm lặng đời người có giết chết nỗi đau?
Tự bao giờ
ta đã trở thành ký ức trong nhau
những giọt trăng tím vàng nỗi khát
tóc thu bay
mùa rơi nhòa nhạt
anh chìm mê giấc ngủ bao lần
có nghe tiếng chân người đàn bà chạy theo về phía cuối vầng trăng.
NGƯNG THU