Tuesday, July 22, 2014

Em Xưa Đà Nẵng - thơ Huy Uyên









Kể từ em về dưới rặng-trâm-bầu
trên đồi Freedom-hill , badan đất đỏ
phố quận xa trông vời vợi đời nhau
chiều đi hoang nép cành hoa tím nở .

Thả tim lênh đênh trôi về biển cả
gặp chi nhau để thương nhớ trọn đời
tiễn biệt sân bay
Đà-nẳng tình theo nổi nhớ
thôi người đã quá xa thôi  .

Em một mình bên đại-lộ hoàng-hôn
tháng ngày lao lung đời tượng đá
hoài niệm xưa chôn kín cuối đường
chìm khuất sầu mang từ đó .

Bao năm ngã ba ngã năm con đường xát muối
đám rong rêu lá mục lặng câm
đâu đây mùi vị đàn bà
thoang thoảng sau đêm thức dậy
hơi thở phả lên , Đà-Nẳng kêu buồn .

Cuối cùng một lần gọi tên em
vòng tay ôm người hờ hững
em một lần cầm tình lội qua sông
làm đám tang cho cả đời mê đắm .

Mắt đen và hàng mi cong lệ
em đi sót nụ hôn tím hoa cà
chạy quan tôi nổi buồn tang chế
bỏ lại cho ai những lần xót xa .

Người trở về
trên tay chùm cúc phai tím lá
em dỗ dành từng giọt nắng ngày xưa
ngày cầm tay nhau ngoài ngã-ba-Huế
chia đời tôi trăm vạn lối quay về .

Tiếng ai gọi mãi giọng hoang mê
trái sầu mọc quanh tôi và Đà-nẳng .

Huy Uyên