Xe Rơi Xuống Vực - Phạm Hoàng Chương
-Chị Hồng ơi,
có phone . Hình như đồn cảnh sát gọi.
-“Chắc lại
xin donation nữa..”Hồng nhăn mặt.
Hồng bỏ cu
Khoa xuống đất, bước ra lấy phone áp vào tai nghe.
-Hello.
-Excuse me.
Are you Mrs.Khuong? Your name is Hong Nguyen?
-Yes, I am.. What’s going on?
-We are
Fountain Valley Police Department. We are sorry to let you know that your
husband, Mr. Khuong, was killed in a car accident near Victorville . (Xin lỗi
cho bà hay ông xã bà vừa chết vì tai nạn xe gần Victorville.)
-“What?” Hồng
sửng sốt. ”You must be mistaken. He went to San Diego 2 days ago.
-Is your
address 3254 Fortmill, Fountain Valley?
-Yes….
-We are
coming to your home now…We will take you to San Bernardino Hospital for you to
identify him.( Chúng tôi sắp tới chở bà đi bệnh viện để nhận diện ông nhà)
Hồng thất
kinh hồn vía, bấn loạn tâm thần, lăng xăng chạy tới lui, kiếm quần áo thay, mếu
máo khóc, kêu cô em họ gọi ba má sang gấp. Năm phút sau, ông bà Lạc tới, thất sắc
hỏi tới tấp:
-Cái gì vậy? Cái
gì vậy? Chuyện gì? Thằng Khương ra sao? Xe tung chết? Ở đâu?
-Con không biết
gì hết…BA má đừng hỏi gì hết. Cảnh sát tới bây giờ đó.
Vừa lúc xe cảnh
sát tới thật. Hồng ra nói xí xô xí xa một phút với hai nhân viên cảnh sát, quay
vô nói:
-Họ đòi coi tờ
hôn thú con với anh Khương để biết chắc có phải là vợ không.
Nàng hấp tấp
lục tung trong tủ cabinet , lôi ra được 2 tờ copy khai sanh và hôn thú, đưa cảnh sát coi, kêu
ông LẠc đi theo ra xe đi cùng, để bà LẠc và đứa em họ ở nhà giữ cháu coi nhà.
Trên xe, cảnh
sát cho biết chiều hôm qua có người gọi cảnh sát ở Victorville thấy một chiếc xe rơi xuống vực ở đường đèo từ
hướng San Bernardino lên. Cảnh sát đi tìm, thây chiếc xe mắc kẹt ở lưng chừng
vách núi, giữa các cây sồi lớn, nạn nhân bên trong đã tắt thở được khoảng 8 tiếng
đồng hồ. Họ đưa vào nhà thương ở San Bernardino, khám nghiệm, chở xuống nhà
xác, coi theo giấy tờ trong bóp Khương mà liên lạc cảnh sát ở Fountain Valley để
gọi Hồng lên nhận diện. Chuyến đi thật lâu, cảnh sát cho hay sẽ chuyển thi hài
Khương về nhà xác bệnh viện ở nơi nàng ở ngay chiều nay, sau khi Hồng ký giấy tờ
và làm đủ thủ tục cần thiêt nhận xác chồng. Chiếc xe móp méo sẽ dược câu lên và
gửi vào trạm toll xe, phí tổn các thứ Hồng phải liên lạc hãng bảo hiểm xe
Khương điều đình trả. Hồng ngồi thừ người ra như người mất hồn, ừ ừ dạ dạ,
không nhớ đã nói những gì, đầu óc hoang mang lơ lửng ở đâu đâu.
Vào nhà xác,
Hồng òa ra mếu máo khóc thấy xác Khương
nằm cứng đơ, đầu bịt băng trắng, hai mắt nhắm nghiền,mặt mày bầm đen, cánh tay
gãy băng cột lên vai. Hai bàn chân khô khẳng khiu thò ra khỏi tấm chăn trắng.
Ký giấy tờ liên miên, làm theo răm rắp tất cả những gì cảnh sát và y tá bảo.
Đau đớn nhìn các nhân viên nhà thương chuyển xác Khương lên xe bịt bùng có máy
lạnh , cùng cha theo lên xe ngồi băng ghế trước về lại Orange County. Tối hôm
đó, Hồng loay hoay đứng ngồi suốt đêm. Không hiểu sao Khương nói đi San Diego
coi nhà cho khách, mà lại lái xe lên Victorville để rồi chết oan ức trên đó.
Sáng hôm sau, nàng lên hãng xin nghỉ 2 tuần ở nhà lo ma chay. Đồng nghiệp ai
cũng ái ngại nhìn theo lắc đầu.
Một tuần sau,
khi mọi sự tang lễ, phúng điếu, thiêu xác, đã hoàn tất, Hồng ngã vật ra nằm rũ
mấy ngày liền vì kiệt sức. Ông bà Lạc túc trực suốt ngày bên con gái, dỗ cháu
ngoại bớt quấy nhiễu khóc lóc đòi cha mỗi khi nhớ lại. Cô em họ mới ra trường
chưa đi làm, ở San Jose xuống, tính ghé Hồng ở chơi vài hôm, thấy tình cảnh
tang gia bối rối, đành phải ở lại thêm 2 tuần giúp bà cụ trông cu Khoa và bếp
núc trong nhà.
Mãi đến hơn một
tháng sau, Hồng mới bắt đầu hoàn hồn, ôn lại mọi sự việc xảy ra cho nàng một
cách tỉnh táo và sáng suốt hơn. Hồng đã
dùng credit cards trả bảy tám cái bills từ nhà thương, chỗ giữ xe nát bấy của
chồng, nhà quàngvà linh tinh...Hãng bảo hiểm xe đền cho Hồng một số tiền vừa đủ
trả mọi chi phí và mua lại mọt cái xe nhỏ hơn. Có 2 người đàn ông đến dự đám
tang với cái nhìn ngập ngừng và cặp mắt ái ngại đặc biệt khác hẳn những người
khác : Dũng, bạn học cũ thời trung học, và Hải, đồng nghiệp bán nhà của Khương.
Có ông luật sư Vinh mời nàng lên văn phòng nói về vấn đề di chúc và thừa kế.
Khương để lại cái nhà đã trả off và cái bảo hiểm nhân thọ 500 ngàn cho nàng và
con. Luật sư nói bảo hiểm còn đang điều tra
cái chết của Khương do tai nạn hay tự tử, hay có người âm mưu hại. Cũng
may anh mua bảo hiểm nhân thọ dã 4 năm nay rồi. Luật sư khuyên, khi có check
500 ngàn hãng nhân thọ gửi tới sau này, phải lấy ra một phần trả off căn nhà
đang cho thuê, còn dư mở một saving account cho cu Khoa theo ý Khương muốn
trong di chúc. Hình như Khương đã tiên liệu đâu vào đó hết, để Hồng khỏi lo ba
cái vụ nhà cửa tiền bạc nếu chẳng may chàng chết trước.
Một buổi sáng
thứ bảy, Hồng thơ thẩn bước vô phòng ngủ chồng, căn phòng Khương hay qua ngủ
riêng sau khi đi Viêt nam về lại Mỹ năm kia. Cái áo sơ mi xanh màu nước biển
Hông mua cho hôm sinh nhựt Khương 33 tuổi, còn treo phất phơ mới toanh trên mắc
áo trong closet. Tấm hình hai vợ chồng đi cruise ở Mexico Bay sau khi cưới còn
tươi cười hạnh phúc để trên bàn đầu giường.
Hồng buồn bã nhìn lại các món đồ
thân thuộc quanh phòng, rờ tấm drap trải giường mềm mại, cái bao gối tím lốm đốm
hoa trắng hôm nào hai đứa đi shopping ở Macy Hồng lựa mua, hai mắt chớp chớp xúc
động. Trên kệ sách, có mấy cuốn sách Mỹ trinh thám, một số phim DVD Mỹ. Hồng
nhoài người lấy một đĩa lên coi, vô ý đụng phải thành giường đánh rơi xuống đất,
cúi đầu xuống lượm, tình cờ thấy có mấy DVD phim XXX khác dấu ở ngăn dưới cùng,
được bình hoa violet che khuât. Hồng tò mò vạch ra xem phim gì thì thoáng thấy
nhú ra góc một cuốn sổ màu đen dấu dưới
tấm nệm dày. Vội vàng thò tay lôi ra thì
ra một cuốn nhật ký dày , lật ra vài trang thấy Khương đang viết nửa chừng mới
hơn một năm nay. Hồng tò mò cắm cúi đọc.
NHẬT KÝ CỦA
KHƯƠNG
June 12/2008
Địa ốc
California lúc này xì bong bóng ngày càng nặng, cả ngày ngồi office ngáp vặt
mãi không có ai tới nhờ dẫn đi coi nhà. Hải rủ về Viet nam chơi một hai tháng xả
xui, có nhà lầu ở quận 7 của đứa em làm xuất nhập cảng cho ở free. Chắc phải đi
chơi thôi, thất nghiệp mãi chán quá, trong bank còn 10 mấy ngàn, đủ đi chơi một
chuyến, chừa lại cho Hồng vài ngàn “sơ
cua” đủ rồi. Giao office cho Thái không biết có kham nỗi không, hy vọng ế kiểu
này cũng chả có việc gì đáng lo. Hồng
lúc này hãng lại hay bắt ở lại làm overtime, phải đóng cửa sớm vế giữ cu Khoa. Dù sao, có gì đem nó qua nhà ba
má Hồng gửi coi chừng một đôi ngày cũng được.
July 10/2008
Thế là Hồng
cho đi. Lấy lí do về Saigon gặp mấy người
bạn trong ngành mua bán nhà coi đầu tư địa ốc bên đó thế nào. Hải phải nói giùm
mãi cô ả mới chịu cho đi, cứ sợ gái đẹp Việt nam bắt cóc bỏ bùa mê, lấy hết tiền.
Phi trường Tân sơn nhứt mới có mấy năm mà tân trang thấy khác hẳn, sang trọng,
bề thế, không thua ở Bangkok. Người đâu mà dông đen, chỗ nào cũng thấy người là
người, và gắn máy, xe ôm, giành giựt, chửi thề…Nhứt là cái nóng kinh hồn…nóng
chảy mỡ …Cũng may em Hải có cái nhà lầu để không chưa cho thuê, có máy điều hòa
đàng hoàng, ở tha hồ một mình rộng rãi.
July 22/2008
Tối qua nhậu
say quá. Hải dẫn theo mấy đứa bạn cũ, trong có một đứa chuyên đầu tư đất, giàu
sụ, kéo mình tới cái bar nào ở quận Một, có cả nhạc sống, nhảy đầm. Ca hát, múa
may, nhạc trống tưng bừng. Rựợu uống như
điên. Có mấy em trẻ đẹp biết Việt kiều về, bám chặt lấy hai đứa, chuốc
rượu mình say choáng váng. Không nhớ chúng đưa về nhà bằng xe gì, taxi, hay xe
ôm, có hai em ỏng ẹo ngủ lại với mình và
Hải, tụi kia bỏ về hết. Hai thằng lăn ra giường, quần áo giày dép mặc
cho mấy em lột ra vứt bừa bãi dưới đất, muốn làm gì đó thì làm... Vẫn còn tỉnh
táo dấu cái bóp tiền ở chỗ bí mật. Giấy tờ và tiền lớn đã gửi em Hải cất từ hôm
mới về,không phải lo.
August 2/2008
Hành nghề địa
ốc bên này nó khác bên Mỹ. Nhiều người nghèo bán nhà đất với giá rẽ mạt mà
không biết bị tụi đầu tư gạt. Giá lên vù vù. Làm ăn sao mà thấy dễ dàng quá, thảo
nào có nhiều người thích về nước đầu tư. Dân đông mà đất thì hẹp, ai ở thành phố,
có tiền tha hồ hối lộ, mánh mung làm giàu, đã giàu càng giàu thêm nhờ giá cả
tăng vô tội vạ. Ai ở nhà quê, dốt nát, thiệt thà, càng lúc càng nghèo. Chưa kể
cấu kết móc ngoặc với cán bộ nhà nước lấy
cớ qui hoạch để mua rẽ đất tư rồi bán lại kiếm lời xỗi. Chỉ tệ có cái kẹt
xe..Xe gì mà như mắc cửi, đứng cả nửa tiếng
bên lề không dám băng qua đường. Thấy bộ hành xe cứ trơ mắt tỉnh bơ rồ ga chạy
tới, chăng hề chậm lại nhường mình đi qua. Dân tình gì mà không biết phép lịch
sự căn bản. Khói bụi mù trời. Ai cũng đeo cái mặt nạ che kín như điệp viên X27.
Mồ hôi nhễ nhại trong nắng. Thôi chịu thua, gì chứ bon chen trong cái cảnh hỗn độn giành giựt này mà kiếm
tiền cũng không ham.. Nhớ cu Khoa chi lạ. Hồng goi phone qua, nói ăn cơm nó không
chịu ăn, cứ ” ba đâu, ba đâu” hoài. Chắc phải kêu Hải đổi vé về lại Mỹ sớm.
August
10/2008
Về lại Mỹ, thấy
nhẹ người. Khí hậu Cali trong trẻo nắng ấm.. Cu Khoa ôm chầm lấy ba đòi bồng. Mất
ngủ, vì thay đổi giờ giấc. Địa ốc vẫn ế ẩm như hồi chưa đi Việt nam. Bills nằm
cả đống trên bàn. Tháng nào cũng lấy tiền túi trả thêm cho mortgage ngôi nhà cho thuê đường Harbor. Ăn lần hết vốn
để dành tới nơi. May mà trả off rồi căn nhà đường Trask đang ở. Không biết những
ngày sắp tới ra sao . Nghe tin Dũng, bồ cũ thời học sinh của Hồng, mới chết vợ,
ung thư tử cung sao đó. Chưa có con. Bữa nào phải rủ Hồng tới thăm chia buồn
cho có tình.
January/4/2009
Hồi này hay
nhức đầu không có lí do..lại hay mất ngủ. Húng hắng ho. Sụt hết 2 pounds, mặc dù ăn uống bình thường. Không muốn
đi đâu hết, chỉ thích nằm nhà. Ban đêm, có khi hâm hấp sốt nhẹ. Hồng nói “tại
anh không chịu đi chích ngừa flu”. Không phải. Đâu có sổ mũi, cảm lạnh gì. Có
đêm lại toát mồ hôi ướt đẫm. Quái lạ. Đang mùa lạnh mà đổ mồ hôi? Chết
chưa….hay là mắc bệnh từ bên Việt nam? Chắc phải đi gặp bác sĩ coi bệnh gì, xưa
nay đâu có lạ vậy nè..Trời ơi ..hay là lây bệnh cái con nhỏ đêm nào ở cái bar nhảy đầm say sưa trở về . Chúa
ơi!
January
15/2009
Thôi rồi. HIV Positive.
Bác sĩ gửi đi
thử máu liền ngay hôm đó. Hồi hộp mất ăn mất ngủ cả tuần
Kết quả : HIV
+…
Thôi rồi…
Tiêu đời…
Xanh mặt . Hai chân như muốn xụm xuống.
Bác sĩ ái ngại lắc đầu, kể có bà nào mới
phát hiện nhiễm HIV mà cả gia đình hai
bên xô đuổi như đuổi tà, đi lang thang ngủ bờ ngủ bụi. Mấy tháng nay ngủ chung với Hồng, đều cẩn thận
có “protection”, gần như lần nào cũng dùng bao để ngừa thai. Trời ơi! Chuyện khoa học, sinh lý cơ thể, biết đâu được.
Không biết Hồng có lây không? Phải đưa đi thử máu luôn ngay lập tức. Không biết Hải có bị không,
hay chỉ có mình xui xẻo?.Hay phải đi nhà thương khác thử máu lại lần nữa cho chắc
ăn.
January
27/2009
Thử test ở
nhà thương tư Biên hòa lần nữa cũng
positive. Lạy Chúa tôi. Tính sao đây. Check Internet, biết vírus HIV làm suy yếu
hê thống miễn nhiễm của cơ thể, phải uống thuốc kiểm soát số lượng tế bào máu
trắng hàng ngày, nếu bịnh tiến triển sẽ đi đến giai đoạn chót là AIDS, lúc đó
chỉ còn chờ chết. Bác sĩ trấn an, hứa cho thuốc uống đều đều để kềm hãm vi
trùng nảy nở. An ủi nói tùy cơ thể mỗi người, có người mắc 10 năm sau vẫn còn sống,
có người chỉ cầm cự được 2 năm. Chưa có thuốc chữa dứt, chỉ biết cầu nguyện. Bác
sĩ cho uống Kaletra ngày 2 viên, với food hay uống nhiều nước.
Có nên thú thật cho Hồng biết không ? Gia đình
sẽ xào xáo như địa ngục ngay. ..ảnh hưởng
đến tâm lý, sức khỏe vợ con ngay…Hậu quả sẽ ra sao, nếu tin này tiết lộ ra
ngoài ? Ba má Hồng xưa nay vẫn tin cậy thương mình như con ruột . Hồng là người
vợ tốt, không có gì chê trách cả. Cho họ biết chỉ làm họ đau khổ thêm, lại
khinh miệt mình, không ích lợi gì. Chỉ tại mình. Tại văn phòng ế khách, không
có gì làm. Tại thằng Hải rủ về Việt nam. Tại nó rủ đi chơi bời. Nó lucky, thử máu HIV negative, còn mình thì lãnh đủ. Nhớ
khi mới báo tin, mặt nó trắng bạch , hai
mắt mở to vì kinh hãi, há hốc miệng không thốt nên lời. Lật đật đi thử máu, rồi
mừng rỡ tới báo tin “negative”, chắp hai tay lạy Trời cám ơn, nhìn mình ái ngại….
THượng đế sao mà bất công. Nó mới chính
là kẻ đáng bị trừng phạt. Mình chỉ là đứa
không có việc làm, ham vui, cả nể đi theo nó. Nỗi sợ hãi thầm kín ám ảnh mình
ngày đêm..Hôm qua cô thư ký hỏi sao mặt mũi anh bơ phờ sa sút , an ủi nói “ai cũng vậy,
đâu phải riêng mình, từ từ kinh tế sẽ lên lại cuối năm nay”. Mình chỉ buồn bã nín thinh. Tránh không dám nhìn cô, không dám nhìn ai
lâu, sợ ai cũng đoán được tư tưởng thầm
kín trong đầu.
February
8/2009
Hôm nọ Hồng
báo tin hình như có thai, trễ kinh gần một
tuần rồi. . Nghe mà đầu óc choáng váng
quay cuồng. Hồng sợ hãi : “Sao anh tái mét vậy? Không muốn có đứa nữa à? Sao
năm ngoái nói muốn thêm đứa con gái rồi nghỉ luôn?” Đưa đi khám thai, nói nhỏ
bác sĩ thử máu HIV luôn không cho nàng
biết.. Suốt mấy ngày chờ đợi như ngồi trên đống lửa. May mà kết quả âm tính cho
cả hai thứ. Không có thai, không dính HIV. Nếu có bầu thì không biết làm sao,
phải thú tội , phải…ôi tội lỗi…tội lỗi…Ôi…Lạy Chúa lòng lành! Thôi, Quít làm
Quít chịu, đừng bắt Cam chịu.
March 10/2009
Nghe ngóng cơ
thể, ngày hình như càng thấy cơ thể như yếu đi, ngồi lâu thấy mỏi, ra nắng thấy
mau mệt, ban đêm thấy lạnh, đóng cửa sổ kín. Ngủ riêng. Hồng tưởng mình sợ có
con thêm gánh nặng đang lúc kinh tế suy thoái, không hề thắc mắc...Đêm đêm vắt
tay lên trán, nghĩ đến lúc chết bỏ lại vợ trẻ con thơ mà chảy nước mắt. Phải âm
thầm chuẩn bị hậu sự đừng cho ai biết. Sang hết nhà cửa, bank accounts cho Hồng đứng tên. Bảo hiểm nhân thọ đã có rồi,
không biết mua tăng thêm có được không. Nhưng tiền đâu trả thêm premium?. Cả
tháng nay không có một cái “loan” để làm cho khách, chỉ có mỗi cái refinance, lấy
gì ăn đây? Hải hôm qua passer qua một cái làm loan mua nhà, đâu có thấm thía
gì. Liệu Hồng đi làm một mình có nuôi con nỗi không? Hãng xưởng lay off liên tục
ở Orange county. Chính Hồng cũng thắc thỏm không biết chừng nào tới phiên mất
job. Lại sực nhớ đến Dũng, người yêu cũ của Hồng. Không biết hai người có còn giữ tình cảm cũ
hay đã dứt khoát sau khi Hồng lấy mình. Dũng có nghề nghiệp vững, đàng hoàng, hiền
lành, có thể bảo đảm cho Hồng một cuộc sống hạnh phúc sau khi mình qua đời. Phải
tạo điều kiện cho hai người trở lại, lấy nhau sau khi mình chết. Tội cho con
quá con ơi. Khoa ơi, tha tội cho Ba nghe con..
Hy vọng Dũng sẽ coi cu Khoa như con ruột nó…
May 20/2009
Nghĩ đến cái
chết rất thường xuyên. Phải di thật xa để chết, tránh hết mọi người quen biết.
Như con voi già săp chết, mò mẫm đến bãi tha ma bí mật dưới chân núi, nằm yên
chờ chết, gởi đống xương tàn. Về Việt nam chết chẳng hạn, khi bệnh đến giai đoạn
kết thúc., rồi nhờ người báo tin gia đình về dự đám tang, thiêu xác. Ở dây, bịnh
ngày càng nặng thêm thì sớm muộn gì cũng bị phát giác, nghi ngờ, không dấu được
ai nữa, mặt mũi tay chân xương xẩu sẽ gầy gò, mắt sâu, môi thâm, tiều tụy, tóc
tai sẽ rụng xơ xác , nhìn qua ai cũng đoán biết là bệnh truyền nhiễm, bệnh gan B, bệnh cùi, hay SIDA.
Nếu thú thật , hay để lộ ra thì mọi người xa lánh nhờm gớm, cả gia đình,
vợ con, dòng họ mang tiếng xấu nhục nhã, bạn bè chỗ quen biết thương hại đàm tiếu,
cu Khoa về sau cũng suốt đời mang tiếng có người cha chơi bời mắc bịnh AIDS, ảnh
hưởng đến sự nghiệp công danh của nó. Uống thuốc độc tự tử đang lúc bệnh chưa
phát thì chết không ai nghi là có bệnh, chỉ điều tra nguyên do tại sao tự tử. Vỡ
nợ. Làm ăn thất bại, nên buồn chán quẫn trí nên tự tử. Có lý. Hay lái xe đâm đầu
vô xe tải 18 bánh cho chết trên freeway? Mà biết có chết không, hay tàn tật bể
sọ, gẫy tay, què chân? Sống không ra sống, chết không ra chết, thân tàn ma dại,
nhà cửa bán hết lo tiền nhà thương thuốc men thì gây đại họa cho người thân. Vợ con ra đường ở, làm
homeless. Chưa kể khổ cho thân mình trước tiên, đái ỉa hôi thối, ăn uống không
tự lo được, ai cũng bỏ chạy.. Vợ con mà chạy làng thì chánh phủ làm sao lo chu
đáo cho mình được. Như anh Phòng, ở đường Ward, ăn tiền take care bệnh nhân,
nuôi vợ tê liệt ngồi xe lăn suốt 25 năm nay, gặp ai cũng ai oán than thở nói mắc
nợ kiếp trước bây giờ phải trả... Không, không đời nào. Thà chết luôn, đừng bao
giờ sống kiểu đó.
August
12/2009
Hồi này lâu
lâu có những cơn nhức đầu buốt lên óc. Không phải tại trời nóng, máy quạt mở gần
như suốt ngày trong office mà . Thuốc bác sĩ cho, chả thấy có công hiệu gì rõ rệt.
Bệnh rõ ràng tăng chứ không giảm. Tiếp tục sụt ký từ từ. Không thấy thèm ăn gì cả. Bắt đầu sinh
ra ưa hút thuốc. Nghiền ngẫm cuộc đời. Phật giáo có lý. Mọi sự trên đời đều là vô
thường. Sanh bệnh lão tử. Mình đã đi qua 2 cửa rồi: SANH, BỆNH. Nếu chết trẻ
như mình thì đỡ bớt được cái cửa LÃO, khỏi phải già yếu xấu xí tàn tạ. Nhìn cu
Khoa tập ăn cơm một mình, nói chuyện huyên thuyên mà đau lòng. Tuổi thơ nào có
tội tình gì mà phải chịu mồ côi cha sớm.
Hải lâu nay không thấy gọi thăm hay ghé chơi nữa. Trốn mất tiêu.
February
20/2010
Bác sĩ đổi
thuốc khác, uống hai tuần nay thấy cũng như không. Virus như đang ăn mòn dần cơ
thể mình, mỗi ngày, mỗi tuần, rất từ từ.. Hồng hôm qua tự nhiên chăm chú nhìn
mình, thốt lên,”Anh…sụt ký phải không? Thấy mặc áo hơi rộng”. Hôm kia có người
nhờ chở lên Victorville coi mua nhà rao bán rất rẽ để đầu tư, nghe nói chính phủ
cho thêm 7 ngàn, nếu mua nhà trên vùng
đó. Victorville mười mấy năm trước rất phồn thịnh, tự nhiên mấy năm nay thiên hạ
bỏ đi gần hết một nửa. Từ San Bernardino lên đó, phong cảnh núi rừng ngoạn mục.
Đã lâu mới được ra khỏi chốn đô thị huyên náo, thấy cây cối núi non, thiên
nhiên hùng vỹ xung quanh, nhớ tới Đalạt mấy năm còn nhỏ ở với ba trên đó. Con đường đèo nguy hiểm xe
chạy ỳ ạch, đèo Ngoạn Mục sáng sủa khoáng mát nhìn xuống Sông Pha bao la dưới
kia.
Đường đèo ở đây là xa lộ Mỹ xây rộng rãi,
nhưng cũng không kém phần nguy hiểm ở mấy khúc cua, nếu lái nhanh quá tốc độ.
Phải chi mình được sống tự do một mình
trong một khung cảnh rừng núi như vầy nhỉ, trong thân một con thú, con
chim, hay con sóc nào đó, quên hết mọi sự đau khổ bệnh tật, buồn phiền, lo toan
miếng cơm manh áo trong cọng đồng người Việt chen chúc dưới kia nhỉ..
June 10/2010
Ói mửa. Chóng
mặt, xây xẩm choáng váng ở văn phòng. Giao cô thư ký coi, bỏ về nằm nghỉ. Đi
bác sĩ khám bắt phải nhập viện mấy hôm để theo dõi. Bác sĩ ngỏ ý muốn cho bà xã
biết, khuyên không nên dấu giếm tình trạng này nữa, để mọi người quen với căn bệnh
mà góp sức giúp đỡ, an ủi, support…No, no…I beg you. No way.
Bác sĩ người Mỹ lắc đầu thương hại.
July 23/2010
Lại nhớ tới
con đường đèo ở Victorville…Như thiên đàng hạ giới.. Phải lên đó chơi một lần nữa.
Vèo một cái trượt bánh lăn xuống thung lũng..Thế là xong… Không ai biết mình ở
đâu nữa…Khỏi phải giải thích. Khỏi phải xuất hiện trước công chúng. Như vệ tinh
bay ra khỏi quỹ đạo trái dất, lọt vào
không gian. Âm thầm kết thúc một đời hẩm hiu..Vào cõi vĩnh hằng vô tận..
. Hồng ơi…Cu Khoa ơi…
Phạm Hoàng Chương