Lê Thị Bích Ngọc - Phạm hoàng
Chương
Lê thị Bich
Ngọc là bạn học cũ của tôi thời trung học đệ nhứt cấp. Ở Việt nam, tên đi học
là Lê thị Ngọc. Qua Mỹ, tự nhiên thêm chữ lót
thành Bích-Ngọc, cho đẹp. Ngọc là con cô Ba Mỹ Hiệp, chủ tiệm vàng lớn ở
đường Thống Nhứt, Phanrang trước kia, cách tiệm quần áo của mẹ tôi ba căn. Cha
Ngọc làm công an mật vụ gì đó thời ông Diệm. Ngọc lớn hơn tôi 3 tuổi, kẹp tóc
ngang lưng, tròn
trịa xinh đẹp, học chỉ trung bình trong lớp, nhưng tánh tình mau mắn, cởi mở,
bình dân, tốt với bạn bè. Hồi đi học, Ngọc chuyên môn mặc áo quần lụa trắng, xách
cái cặp táp đắt tiền, đoan trang hiền lành, không bồ bịch lăng nhăng như mấy bạn
gái khác. Năm tôi học đệ nhị C ở Saigon, tình cờ gặp lại Ngọc ở hãng xe vận tải Vĩnh Sanh ở Chợ Cũ, giựt
mình thấy cô nàng đột nhiên trổ mã đẹp lộng lẫy như hoa hậu, như cô dâu sắp lên
xe về nhà chồng. Bẵng đi mười năm sau đã thấy Ngọc có gia đình ở riêng, làm chủ
ba căn phố liền ngòai bến xe, chủ nhân tiệm vàng Mỹ Ngọc. Có lần tôi đem một
xâu 8 cái nhẫn vàng bà con cho hồi đám cưới ra tiệm Ngọc, bán lấy tiền mua mấy
thùng sữa Meiji của Nhựt để dành cho con trai đầu lòng bú, vì sợ lên giá, Ngọc
súyt xoa nói,”Sao bán hết chi uổng vậy.? Sao không để dành mở tiệm vàng như tôi
nè, dễ lắm.”
Tôi sửng sốt:
-Trời, bà nói
giỡn chơi. Bà là con nhà bán vàng, bà rành, chứ tôi con thày giáo làm sao biết
cái nghề này?
- Không phải
đâu, tôi cũng đâu có biết gì nghề này, mình chỉ cần có chừng năm bảy lượng làm
vốn, mướn một tay thợ bạc giỏi làm cho mình là được rồi. Chủ yếu mua đi bán lại,
có lời nhiều. Nghề dạy nghề, dễ lắm. Mở thử đi, tôi bày cho.
Tôi nhún vai,
không tin. Mình biết gì về nghề vàng mà làm. Vốn đâu mà mua vàng. Hơn nữa, nghề
này nghe nói bán ra đắt mà mua vô rẽ, tráo trở gian dối mới giàu, tổn hao âm đức,
lại nhiều rủi ro nguy tới tánh mạng. Sau đó một năm, mẹ tôi đòi lại cái căn phố
cho thuê lâu nay, cho 2 vợ chồng ra ở riêng, tôi bèn mở tiệm sách. Căn phố này
tôi thừa hưởng của bà cô để lại, với tư cách là cháu đích tôn. Thày giáo mà mở
tiệm sách đúng là thích hợp, có đông đồng nghiệp quảng cáo giùm học trò tới mua
sách, khỏi lo ế. Sách các nhà xuất bản ở Saigon đem ra, giao trước, lấy tiền
sau, không phải bỏ vốn nhiều. Mở tiệm sách được hai năm, bắt đầu phát đạt thì Cọng
sản vô, tôi đi học cải tạo, sách vở bị tịch thu mang vô Phòng Văn hóa bỏ đống, còn
Ngọc thì lật đật bỏ nhà chạy lấy người, vợ chồng con cái kéo nhau vô Saigon ở. Dân
tư sản mại bản nổi tiếng, lại con gái trùm công an “ngụy”, ở lại Phanrang cho
mà chết. Chồng Ngọc, đại úy, bị đi tù cải tạo. Mẹ Ngọc ở lại Saigon, đưa vàng cho
cha Ngọc dẫn hai đứa con út vượt biên qua Mỹ trước. Ngọc cũng dẫn 4 con đi lọt sau đó không lâu,
khỏang năm1979, 80, bỏ lại chồng trong tù, sau này đi diện H.O.qua sau.
Bẵng đi hai
mươi mấy năm sau, tình cờ gặp lại Ngọc ở San Jose, trong một tiệc cưới con một người bạn cũ. Ôi chao là mừng. Bạn bè cũ gặp
nhau, bao nhiêu chuyện xưa lôi ra nói không hết. Ngọc đã gần 60 mà trông vẫn
còn có nét, ra dáng một bà nhà giàu vui vẻ, tươi tắn. Gặp cả Kim Thoa, chồng
làm nha sĩ khá giả, Chi Nga, hồng bán địa ốc có tiếng, Kim Hạnh, chồng Mỹ giàu
có,nhưng bạn bè ai cũng nói không bà nào giàu bằng Ngọc. Ngọc có ba con đều ra bác sĩ, chỉ có đứa gái đầu là
làm accountant. Bạn bè kể Ngọc có nhà ở San Francisco cho chồng ở, có nhà ở La
Jolla cho con ở, có tiệm phở bên Chicago, lại làm chủ apartments cho mướn dưới
San Diego. Tôi không biết Ngọc ba đầu sáu tay,.làm cách nào mà thân gái một
mình vừa nuôi dạy đám con thành tài,lại vừa
kinh doanh làm giàu,tạo nhà cửa
nghênh ngang như vậy, trong lòng lấy làm phục lắm, nhưng chưa tịện hỏi.
Năm 2000, tôi
bảo lãnh mẹ tôi qua Mỹ 6 tháng chơi theo diện du lịch. Lúc đó cô Ba Mỹ Hiêp, mẹ
Ngọc, đã được con gái út tên Xuyến bảo lãnh qua ở Mỹ với ba Ngọc từ lâu. Xuyến
làm cho chính phủ, có chồng giàu, đang ở ngôi nhà khổng lồ bạc triệu trên một ngọn đồi ở San Jose, có cây xăng, shopping center cho
thuê ở Texas. Ba má Ngọc đều trên 80, còn khỏe, ở với vợ chồng Xuyến. Cô Ba bảo Ngọc mời hai mẹ con tôi tới nhà ăn cơm tối để 2 bà có dịp hàn huyên tâm sự vì
trước 75, hai bà là láng giềng buôn bán qua lại với nhau rât thân. Tôi sửng sốt với cái lộng lẫy sang trọng rộng
rãi của tòa lâu đài nhà Xuyến, có hồ bơi lớn, có sân tennis, nhìn xuống thung
lũng thấy cả một phần lớn thành phố San Jose. Trong bữa cơm, có cả Dũng ở gần
đó tới chơi. Dũng là em Ngọc, ngày xưa du học bên Nhựt trước 75 cùng với em
trai tôi. Sau 75, tất cả sinh viên VN kẹt ở Nhật đều được Mỹ nhận cho định cư hết,
nên Dũng qua Mỹ làm computer cho hãng
Cisco, lương giám đốc một năm mấy trăm ngàn, có stock bạc triệu. Không hiểu ông bà cha mẹ Ngọc ngày xưa làm
phước đức gì lớn, mà ở Việt nam trước 75. gia đình đã giàu có, bây giờ qua đây
lại càng giàu thêm lên. Từ ba má, anh em, con cái Ngọc, người nào cũng dồi dào
sức khỏe, địa vị, giàu có sung túc quá sức.
Sau khi tôi rời
San Jose, về hưu dưới Nam Cali, tôi vẫn duy trì liên lạc với Ngọc. Thỉnh thoảng Ngọc rủ tôi, Từ côngTấn,và
Hà công Lý đi chơi chỗ này chỗ kia, rộng rãi bỏ tiền ra bao hết tiền xe cộ, ăn
uống . Ngọc gọi tôi có khi từ San Francisco, có khi từ San Diego, có khi từ tiệm
phở bên Chicago. Ngọc nói phở bên đó bán
đắt lắm, một tô phở bán tới 10 đô,mà Mỹ nó đứng sắp hàng “dài ra tới ngòai đường
cái” chờ. Bánh xèo bán 7 đô một cái, làm không kịp bán. Mấy tiệm ăn Mỹ, Mễ bên
cạnh ganh tỵ phải sai thợ qua rình coi đầu bếp Ngọc nấu nướng ra sao để học nghề.Tôi
nhìn Ngọc nói,”Bà than phải uống thuốc đau tim hàng ngày, mà còn đi tới lui khắp
nơi, tiền rent cho mướn apartments ăn
không hết, con cái làm bác sĩ ở bên cạnh cho thêm tiền xài , mà còn ham làm
giàu , qua tuồt xứ lạnh bên đó mà bán phở”.
Ngọc chỉ biết cười toe toét.
Có lần, tôi tò mò hỏi ngày giờ sanh của Ngọc để
chấm thử coi lá số bà này thế nào mà cuộc đời ngon lành quá vậy, Ngọc nói ngay không
cần suy nghĩ,“giờ Dậu,ngày 13 tháng 9 âm lịch, năm Tân Tỵ 1941”. Tôi nghĩ thầm,”bà
này hồi đi học đâu có giỏi gì mà sao đẻ con ra học ra toàn bác sĩ, nhà cửa lu
bù, đụng đâu nảy tiền ra tới đó. Một mình qua Mỹ nuôi con, tiếng Anh không
rành, mà tạo dựng cơ ngơi đông tây nam bắc. Ông chồng qua sau, diện H.O, có cỗ
ngon bày sẵn, chỉ việc ngồi hưởng. Chắc là lá số Ngọc “đại phúc”, chứ không phải
phúc tầm thường.” Quả nhiên, chấm lá số xong, tôi giựt mình sửng sốt. Mệnh KIM,
lại đóng ngay cung THỔ ở Sửu. THổ sinh Kim, con người luôn được hoàn cảnh bao bọc,
phù trì, hổ trợ, nuôi dưỡng. Cung Mệnh ở Sửu có Xương khúc, Hóa lộc , Hóa khoa
đóng chung, lại giáp Tả hữu, Quang quí, Thai tọa, có tứ linh, Thiên quan, Thiên
phúc hội tụ , là người nhân đức găp tòan may mắn Ơn Trên đưa tiền bạc của cải lại
liên tục. Thiên đồng, Cự môn ở Sửu là
hãm địa, tánh tình thay đổi lôi thôi,ăn nói lếu láo, nhưng với người tuổi Tân, tuổi
Quí lại là ngọai lệ, thông minh họat bát, giàu có, tiếng tăm.. Lộc tồn chễm chệ tọa thủ ngay chóc trong cung
TÀI, biểu sao mà không giàu. Hóa Quyền đóng ngay cung PHÚC, chung với Nhật
Lương miếu địa ở cung Mão, biểu sao mà dòng họ, con cháu không rạng rỡ, vinh
hoa, phú quí cho được.Thân đóng cung Thiên Di vô chính diệu ở Mùi, có Nhật Nguyệt
miếu địa dưới Mão và Hợi chiếu lên sáng rực cả hư không, thảo nào mà ly hương lập
nghiệp thành công rực rỡ nơi xứ người. Mệnh Ngọc chỉ có 2 vòng Thái tuế, Lộc tồn,
thua tôi một vòng Tràng sinh ( tức là kém thọ hơn) nhưng cần gì, lá số quá ư
tuyệt mỹ, tôi thú thật với Ngọc chưa hề thấy ai có lá số như vậy. Con trai tôi
tuổi QUí sửu, giờ Mùi, 23 tháng 7 âm lịch, có lá số tương tự, nhưng Hóa Quyền (
thay vì Hóa Lộc, Hóa Khoa) đóng ngay Mệnh, có Đồng Cự hãm được Triệt làm sáng
ra, cũng giáp Quang quí, công danh thăng tiến liên tục, lương súyt soát 100
ngàn một năm, chỉ huy cả trăm nhân viên người Mỹ dưới quyền, lấy vợ tài hoa xinh
đẹp ái nữ con nhà triệu phú, cung Di ở Mùi có Khoa, Quyền,xương khúc, cũng được
Nhựt Nguyệt sáng chiếu rực hư không, nhưng mức độ phú quí không làm sao bằng được một nửa bà này vì cung TÀI bị Đại tiểu
hao thay vì được Lộc tồn, cung Phúc lại bị Tuần. Đúng là “giàu nghèo có số”, phải
biết khoa tử vi và biết rõ gia đình bà này từ bên VN mới biết câu ca dao sau
đây là vô cùng chí lý:
Số giàu đưa đến
dửng dưng,
Lọ là con mắt
tráo trưng mới giàu.
Mỗi lần Ngọc
gọi thăm, kể chuyện này chuyện kia, tôi
hay nhắc khen lá số Ngọc tuyệt vời, có Song lộc, Khoa, Quyền, tứ linh ở cung Tài,
cung Di, làm gì cũng thành công may mắn, tiền vô như nước, bà ta lại khoái chí
kể lể:
- Ờ, mà không
biết sao kỳ lạ ghê nghe. Ông biết hồi tôi bỏ Phanrang chạy vô Saigon năm 75, ở
cái nhà tôi mua sẵn trước đó cho mấy đứa em đi học, ông xã tôi đi tù, tôi lo lắng
không biết làm gì mà sinh sống nuôi 4 đứa con, lang thang ra chợ Bến thành, tình
cờ gặp con bạn cũ có sạp vải trong chợ. Nó dụ tôi sang lại sạp vải, lèo tèo có
mấy xấp vải tai bèo, nó dạy nghề cho tôi một ngày, tôi nghe lời đưa cho nó 3 lượng
vàng sang sạp. Ai dè qua hai ngày sau nó biến mất tiêu. hỏi thăm người quen nó đi vượt biên rồi. Vượt biên mà còn tiếc sạp
vải bỏ lại, ráng nói ngon ngọt dụ sang lại
cho tôi lấy ba cây vàng mới chịu đi. Tôi đang ngồi một mình ngơ ngáo buồn thiu
thì có một con nhỏ Bắc kỳ đem vải tới mời tôi mua, toàn là vải hợp tác xã bán
ra cho dân, nó thu mua lại, toàn vải từng rẻo một thước, hai thước,đâu có được
nguyên cây. Hồi đó vải bị nhà nước tịch thu của tư sản Saigon chở ra Bắc hết, ở
ngoài dân không có vải để mua . Nó bán 500 $ một thước, tôi nghe lời mua đại mấy
trăm thước bỏ đó. Tới chiều, có một ông Tàu Chợ lớn ở đâu tới, ngồi xuống chăm
chú vạch chồng vải đó ra coi, hỏi,”Nị có bán không?” Tôi nói,”Bán chớ, sao
không?”. Ổng hỏi,”Bao nhiêu vậy,1800 $ một thước được không, ngộ lấy hết ?”. Tôi
giựt mình kinh ngạc, trố mắt hỏi:
-Cái gì? Ông
nói gì?
Ông này tưởng
tôi hỏi móc, chê trả quá rẽ, bèn cười giả lã:
-Thì để “ngộ”
trả giá từ từ chớ, làm gì mà gấp vậy? Thôi 2000 đó, được chưa? .
Tôi chưa hết
bàng hòang, vẫn còn lập cập hỏi lại:”Cái gì? Ông nói thiệt hay nói chơi ?”.
Tôi hỏi ông
Chương nè, mình mới mua có 500 $ một thước mà đã có người chịu mua lại tới 2000$,
lời gấp ba, ông tin được không? Có thật không, hay là ông này tới chọc quê tôi
đây. Tôi còn đang trố mắt chú tâm dò xét coi ông ta nói giỡn hay thật , chưa
dám trả lời,thì ông ta cứ vô tình tỉnh bơ trả thêm lên 2100, rồi 2200, rồi
2300$ một thước mới chịu ngưng. Tôi bấy giờ mới hòan hồn, biết chắc là khách mua thật, đồng ý bán hết số vải ,vừa mừng
vừa lo, lo ổng giựt mình đối ý không mua nữa. Ông biết không, cả đêm hôm đó tôi
thức trắng không ngủ được. Đúng là buôn bán “một vốn bốn lời”, “phi thương bất
phú”, đúng là có Trời giúp mới khiến lời nhiều như vậy. Qua hôm sau.lạị có người
tới bán vải, lại có người tới thu mua, đem xuống lục tỉnh bán, đem ra miền
Trung bán, mình chỉ ngồi làm trung gian đếm tiền hưởng lợi, lời kinh khủng
luôn. Hình như con người có số. Số có tiền, ngồi chơi không nó cũng tới ào ào, không
cấn làm gì hết.
Tôi ngắt lời
hỏi:
-Thế bà bán mấy
tháng mới lấy lại đủ vốn sang 3 cây vàng?
-Mấy tháng
gì? Có hai ngày thôi là lấy lại cả vốn lẫn lời.
-Thiệt sao? Trời
đất. Rồi bà ngồi đó bán được mấy năm sau mới đi vượt biên?
-Chỉ được có
4 năm tháng chộn rộn là Viêt cộng nó dẹp mua bán hết, đóng cửa chợ Bến thành
luôn. Nhưng tôi lời mấy chục cây vàng nhờ cái sạp vải đó. Tôi xoay qua buôn bán
tại nhà. Ai bán gì mua nấy. Mua đó bán đó, kiếm lời xổi hàng ngày. Nhà ngay mặt
đường lớn mà. Sau đó hai ba năm, thấy khó làm ăn được nữa, tôi mới tính chuyện
vượt biên. Ông biết, tôi bỏ Phanrang vô đây mà tụi công an ngòai đó nó còn mò
vô tới đây, tìm ra nhà tôi, truy hỏi ba tôi ở đâu, làm khó dễ tôi đủ thứ. Ba
tôi phải trốn chui, trốn nhủi, ở nhờ chỗ này, chỗ kia, tìm đường đi chui. Nói
sao cho hết cái khổ lúc đó. Tôi phải hối lộ cho chúng để làm giấy bán nhà lại
cho con em trước khi đi.
Một lần khác,
Ngọc kể chuyện có tiệm video ở Fremont, gần San Jose. Ngọc nói hồi mới qua Mỹ,
Ngọc đi làm hãng, 5 mẹ con ở Ohio lạnh lắm mà phải ráng ở tới mấy năm trời, vì
nghe đồn qua Cali, nhiều người Việt tỵ nạn có con cái bỏ học, ăn chơi hư hỏng, cờ
bạc ma túy, bụi đời. Ngọc nói:
-“Con không
có cha bên cạnh, tôi là đàn bà, làm sao mà giữ được con cái khỏi hư hỏng, đua
đòi theo bạn bè, thành cứ nấn ná ở mãi xứ lạnh.. Mãi mấy năm sau, sau khi tụi
nó học khá hết, điểm cao, lên đại học, tôi mới dám dọn về San jose, ở gần con Xuyến,
em tôi. Tôi sang cái tiêm video ở trong Mall, ngay Fremont, cho thuê phim, đắt
lắm. Ông biết, tôi cho mướn tới 3 đồng rưỡi một phim chứ đâu có rẽ gì, vậy mà
khách Mỹ đông nườm nượp. Được một năm, thấy tiệm kế bên bán áo cưới , rộng gấp 2 chỗ mình, dọn đi,
tôi mới xin chuyển sang đó, mở rộng cái tiệm bao la sáng trưng, ai thấy cũng
ham. Ông biết mùa Noel tháng 12, lúc nào cũng đông nghẹt tịệm, nhờ 4 đưa con
coi phụ chưa đủ, phải mướn thêm ba người nữa làm . Ông biết hồi đó có cái phim GHOST rất nổi tiếng , phim
ma có Demi Moore đóng đó, biết không, tôi phải mua 30 cái “băng” gốc mới có đủ cho khách mướn. Bốn người ngồi phụ trách 4 cái
computer, phục vụ khách cả ngày mà làm không kịp thở. Thề rồi, có một ông khách
Mỹ làm supervisor ơ tiệm Circuit City kế bên hay qua mướn phim, để ý thấy đông
khách tấp nập suốt ngày đêm, hỏi tôi có muốn sang lại business cho ổng không.
Tôi thấy con cái mắc học hành, một mình coi ngó không xuể, khách với người làm
hay ăn cắp, thôi nếu bán có lời thì bán đại, làm business khác. Tôi ra giá 350
ngàn. Tưởng nói chơi, mà ai dè ổng OK cái rụp, trả tiền mặt ngay, không kỳ kèo
xin bớt một xu. Đúng là cái số hên, làm ăn mua bán có thời… .
-Hồi đó bà
mua cái tiệm bao nhiêu?
-Có 100 ngàn
à. Lời 250 ngàn ngon ơ. Ông biết không, tôi lấy hết số tiền bán này mua ngay
cái chung cư apartments 12 units dưới San Diego, cho mướn, ở chơi không một năm,
nghỉ cho khỏe. Bây giờ nó đáng giá trên một triêu. Trong khi đó, cái tiệm video
kia bắt đầu lụn bại, mất khách lần lần. Một phần ông Mỹ kẹo quá, chơi kiểu Mỹ, khách
trả trễ ngày, phạt thẳng tay. Hồi tôi làm, trễ 10 ngày tôi tính tiền phạt có 7
ngày, trễ 5 ngày tôi phạt có 3 ngày. Con nít họ dẫn theo vô tiệm, đòi mua kẹo, đồ
chơi, tôi vui vẻ cho không để lấy cảm tình, nên khách mến. Khách lâu lâu có kẻ
lén ăn cắp phim đem ra cửa, bị alarm kêu inh ỏi, tôi nhẹ nhàng nói,”ông chịu
khó đi vô trong, rồi quay vòng trở ra lại, máy sẽ hết kêu”, không dám làm họ xấu hổ mất mặt, nên giữ được khách
hàng. Lúc đó video lọai VHS tape bắt đầu
lỗi thời, ai cũng chuyển qua cho thuê DVD, gọn gàng tiện lợi, hay ngồi nhà
download coi phim trên computer cho tiện,nên ít người chịu ra tiệm mướn phim.
Ông biết không, ông Mỹ ế ẩm, sau cùng đành phải dẹp tiệm, không sang lại được
cho ai một đồng bạc, coi như mất trắng 350 ngàn. May hồn, tôi sang tiệm kịp thời.
Tôi lắc đầu thở
dài ngao ngán:
-Đúng là bà
có phước, Trời cho ai người đó hưởng. Ở đời không biết may rủi ra sao mà nói
trước được. Nhưng, sao đang từ San Jose mà lại bay xuống tận San Diego làm ăn?
-Tại con gái
làm bác sĩ, mua nhà dưới đó ở, tôi phải đi theo..
-Còn tịêm phở,
làm sao mà qua tuốt bên Chicago?
-À, tại còn
thằng con trai đang học PH.D bên đó, nó mua rẽ lại cái tiệm ăn Tàu đang ế, biến
thành tiệm phở, vừa mướn người làm, vừa học. Nó gọi tôi qua nấu phở giúp nó. Tôi
qua nấu hai tuần rồi về lại, sau khi chỉ vẽ cách thức, để lại recipe cho đầu bếp làm. Khách lần lần kéo tới đông đen, bán
không kịp, tôi lại phải bay qua ở luôn giúp cho nó hơn 2 năm, cho nó xong cái bằng
tiến sỹ.
Tôi lắc đầu:
-Bà hy sinh
cho con quá, mà con bà cũng giỏi thật, có máu thương mại giống bà. Con gái tôi
lúc trước cũng tính đi học lên lấy bằng practitioner nurse, ai dè tới hồi làm chủ cây xăng, có tiền, có con, đâm ra làm
biếng…. Buôn bán lời nhiều cũng ham, nhưng người làm nó ăn cắp cũng dữ lắm, coi
chừng mệt lắm. Tiệm có gắn camera đó, mà nó cũng ăn cắp dễ dàng như chơi. Bạn
bè nó vô mua, nó giả đò bấm máy tính tiền, giá 30 đồng, nó tính có 15 đồng, làm
thiệt của mình 15 đồng. Có lần người quen nó vô mua đồ, mình vừa quay lưng, nó
đã xách nguyên một cây thuốc lá kẹp nách đem ra ngoài.
-Ôi chao, làm
ăn phải chấp nhận chuyện ăn cắp, thất thoát, tôi biết mà. Hồi tôi làm tiệm phở,
hai ba cái tủ lạnh to đông đá trữ tôm, thịt, tụi nhà bếp có ngày nó ăn cắp luôn
mấy hộp tôm đông lạnh,nguyên một cái giò heo, có khi cả một tảng thịt bò lọai đắt
tiền đem về nhà.. Muốn đuổi, đâu có đuổi ngang xương được. Ai thay thề đây, muớn
một người mới phải training cả tháng trời. Cho nên nhiều khi biết mà phải giả đò
nhắm mắt làm ngơ, khổ lắm…Ôi, tiền bạc luân chuyển từ tay người này qua tay người
kia, có rồi hết, hết rồi lại có, ăn ở có đức thì mặc sức mà ăn, hơi sức nào.
Ngọc trước ở
San Jose,có nhiều bạn học cũ để giao du lui tới như Nga,Thoa, Tấn, Lý, Lợi, Hạnh,thỉnh
thỏang mới gọi xuống thăm tôi...Bây giờ ở.San Diego, nhìn quanh quất chỉ có mỗi
mình tôi là bạn học cũ thân ở gần nhứt ,
tôi nghiệp đêm đêm buồn buồn hay gọi thăm, kể chuyện này chuyện kia, rủ về Việt
nam chơi, rủ đi Âu châu, bàn chuyện rủ bạn bè cũ cho đủ10 đứa mua vé máy bay được
“discount” để rủ đi Pháp chơi, nhờ Thái,Tân, hay Trí ở Paris hướng dẫn đi chỗ
này chỗ kia. Có khi rủ tôi cùng về Việt nam, cho ở free nhà lầu 4 tầng của con
cháu bỏ không, khỏi mướn hotel tốn tiền, hứa dẫn đi ăn những chỗ nấu nướng sạch
sẽ, tinh khiết, lành mạnh, rủ đi chơi Phú quốc,Thái lan, Singapore… Có lần nhờ
con gái lái chở lên đi ăn đám cưới con của
Liễu, bạn học cũ ở Wesminster, đêm về theo tôi chở về nhà ngủ ở Riverside vì
không quen ai ở lại ở Orange county. Cả
đêm hai đứa kể lễ không hết chuyện học trò thời học Duy tân, thời học tư đệ tam
đệ nhị ở Saigon, kể chuyện bà cô này, ông thày kia, chuyện đứa này “cua” con
kia, đứa kia “bồ” con nọ, kể các mối tình xanh đỏ hồi con gái, cười chảy nước mắt
luôn….
Tội nghiệp Ngọc,
cũng như tôi, tuổi già đến, con cái có gia đình ở tứ tán, chồng ở xa, không còn
mong gì ở tương lai, thường sống với dĩ
vãng , mà khi nhìn lại dĩ vãng thì chỉ còn có bạn học cũ là phần đời ngây thơ trong
sáng, vô tư hạnh phúc thật sự nhất của mình, chỉ có bạn bè biết mình là ai, hiểu
tánh tình mình ra sao, nói chuyện bậy bạ
đùa giỡn với nhau tự nhiên không ai xét nét, có những kỉ niệm vui buồn chung để
chia xẻ qua những giai đọan lịch sử thăng trầm từ quê hương ra tới xứ người. Tuổi
già, cha mẹ qua đời hết, không còn nhìn lên để bấu víu, cứ phải đóng vai đạo mạo
người lớn, nhìn xuống lo cho với con cháu mãi cũng mệt, thấy thiếu vắng một cái gì gần gũi ngang hàng với
mình , để nhìn thẳng đối thoại ngang vai
ngang vế, để thấy lại mình lúc nhỏ, đó là bạn bè. Già mà còn có một vài người bạn
học cũ tốt gần gũi để an ủi, trò chuyện, để kéo nhau đi du lịch đây đó, sống lại
thời niên thiếu, kể lễ, chia sẽ những thất bại, thành công trong cuộc đời mình cho
nhau nghe là một hạnh phúc tinh thần vô giá, không phải ai có tiền cũng mua
đươc. Tiền bạc không tạo nên hạnh phúc. Hạnh phúc đích thực nằm trong sự biết thương yêu, quan tâm đến người khác và được
người khác quan tâm, thương yêu.mình chân thật.
Phạm Hoàng Chương