Sài Gòn Ngày Trở Lại - thơ Huy Uyên
Tội-nghiệp tình yêu của người
sao đẫm đầy nước mắt
bóng tối sớm quay về
cơn mưa chiều Sài-gòn đã mất
Không còn sông Nhà-bè chia hai nước chảy
mắt người cay lệ từ khi
súng đạn bên đường ai bỏ lại
một thuở khăn tang trắng bạc đầu .
Sài-gòn mưa vọng chiều lạnh se
quán bên đường im ngũ
một mình em mãi cúi mặt đi
gởi lại người giữ giùm trái tim cuối phố .
Người cầm giữ mắt môi ngày cũ
bỏ đi hoang ngày tháng qua mau
nao lòng chưa cả đời xa xứ
thương ai đứng đợi bên cầu .
Chân lạc-dấu-lục-bình buổi trước
đường qua Thũ-thiêm em đợi mưa tan
đò vắng người lòng sao não nuột
quên người thôi ảo tưởng rớt bên đường .
Nghe lạc lòng hình bóng khôn nguôi
giữa Sài-gòn mà hai ta xa khuất
mai tìm ai một phía góc trời
mây vắng và cỏ xanh chiều hoang biền biệt .
Phải em về treo tình lên núi
để sông Sài-gòn chín-đợi-mười-trông
hạnh-phúc xanh rêu,tím màu hoa tỉ-muội
phai chi em cho má thôi hồng .
Gặp em khuya đời lá ngủ trên cây
Sài-gòn chạnh lòng canh thức
chiêm bao ngày
ngậm ngùi nhớ ai đi về buổi trước .
Gặp lại Sài-gòn thôi rồi đã mất
tôi một mình lạc giữa phố tìm ai
bao nhiêu năm dặm đường xuôi ngược
nguội lạnh tình tôi một sớm quay về ./.
Huy Uyên