Hai Khung Trời Tháng Giêng - thơ Dũng Nghĩa
Ai thả khói về vùng tháng giêng thơ dại
Mùi rạ khô xen lẫn tro đồng
Có ta và em thời áo mỏng
Ngày bên nhau, thuở còn bé hoài mong
Ta cùng em chốn đồng rộng
Hồn và hồn trải mộng giữa không thinh
Bên đàn trâu chuyển mình theo vạt cỏ
Những cánh cò phơi nắng trắng ven sông
Tay em cầm một nụ hoa sim
Mắt ta tim tím giữa trời nắng xế
Vài cụm mây trên núi về trễ
Bỏ chiều đi đơn lẻ, lang thang buồn
Ai lại đốt lên giữa chiều hôm
Để khói phơi mình trong không muộn
Để con chiền chiện không xòe cánh mong muốn
Nơi tổ ấm vẫn mãi giữ đàn con
Rồi chiều nay vào tháng giêng non
Trên chuyến xe về miền Tây sông nước
Nắng mùa khô cỏ xước phải oằn mình
Đồng hai bên trải rộng đến chân không
Cũng đàn cò bên sông chậm bước
Tìm con cá mùa cạn ở phía trước thong dong
Đồng miền Tây, khói ai lại đốt
Con chiền chiện bay nốt quãng đường về
Có đàn con đang đợi trên đất quê
Nằm thiêm thiếp bên đê, vờn sợi khói
Hai bên đường có gì để nói
Gốc rạ khô le lói kỷ niệm xưa
Hai khung trời - một thuở cũng đã vừa
Từ miền Trung...đến miền Tây sông nước
Một thời ta còn bé vẫn ao ước
Có một ngày về sông nước miền Tây
Bây - giờ - ta - đã - đến - đây !...
Dũng Nghĩa