Monday, February 10, 2014

Nghĩa Trang Chiều Xuân - thơ Dũng Nghĩa

Ta cúi xuống lặng nhìn bia mộ
Từng hàng chữ thẳng tắp đọng chút bụi mờ
Chiều cuối năm chăm sóc đến bây giờ
Màu loang loáng, lặng lờ gợn trắng

Cơn gió vô tình dìu theo vạt nắng
Nghĩa trang buồn lấp loáng tên và tên
Chiều tháng giêng đang về xa xăm quá
Dìu theo những linh hồn thấp thoáng giữa hư không

Từ mộ ai - một bài ca xuân vang vọng
Một cây mai nở vàng bên góc không gian
Từ mộ ai - một giàn tóc tiên phơi gió
Chạnh lòng xưa, hồn vỡ giữa tháng năm đầy

Hoa và hoa đỏ rực từng chậu cây
Hoa và hoa vàng trên những nấm mộ
Hỡi hồn ai có thiết tha về đó
Điệu hát xuân đã rõ ý và lời
Bài tình ca nghe được ở nơi nơi
Có lấp nổi âm dương ngàn trùng xa cách

Nén hương lòng mộ nào cũng được thắp
Gợi lại sinh tồn từng giọt đắng phù dung
Cơn gió chiều đẫy nhẹ khói hương
Mùi trầm tưởng bay qua phương trời lạ

Nghĩa trang chiều sinh tồn hóa đá
Dấu chân đi chưa ngã bước tâm linh
Trời gom về những vạt nắng phù sinh
Để linh hồn chơi vơi giữa hoàng hôn tím

Ta đếm thêm bước, lòng càng bịn rịn
Đường trần lại có kiếp tàn lụn đầu xuân
Lối về hiện thực xa hay gần ?

( Nghĩa trang Chơn Đức chiều đầu xuân Gíap Ngọ )


Dũng Nghĩa