Sài-gòn ngày về - thơ Huy Uyên
Ta bơ vơ giữa đất Sài-gòn
xa lạ quá góc trời buổi trước
bao nhiêu năm xuôi ngược
về đâu thôi lệ ngậm ngùi trôi .
Ta bơ vơ giữa đất Sài-gòn
xa lạ quá góc trời buổi trước
bao nhiêu năm xuôi ngược
về đâu thôi lệ ngậm ngùi trôi .
Sao ta ở chi đây với Sài-gòn
lòng trỉu buồn và tim lạnh câm
người đã đi rồi quên bỏ lại
để cho ai đau buốt tận lòng .
Quanh mấy lối Tự-do ngày cũ
ngờ bước ai quay lại nơi này
đi đâu về đâu một thuở
cầm nổi sầu biệt xứ trong tay .
Từ nơi xa trở lại Sài-gòn
nào ngờ chim sáo đã sang sông
đứng bên sông mà đau đớn lắm
lạnh vào hồn bao buổi đợi trông .
Chiều Bạch-Đằng từng cơn gió thổi
xao xuyến lòng ngập mấy bờ tim
thôi còn đâu mà mãi đi tìm
giữa Sài-gòn sao buồn quá đổi .
Biết khi nao sáo về chốn cũ
để Sài-gòn không lẻ(bóng)đời ai
để người đi không đêm bão tố
nhớ nhau theo tháng rộng năm dài .
Thôi cả đời ta mãi đi tìm
mà có bao giờ hề bắt gặp
sáng chiều nắng lên rồi tắt
mắt dõi theo người,máu chảy về tim .
Trách nhau chi Sài-gòn ở lại
tuổi đá buồn cũng chẻ chia hai
những cột đèn dại đến dại khờ
cũng muốn nhỗ chân mà đi mãi mãi .
Chợ Bến-thành,chiều đìu hiu bóng
phà Thủ-thiêm không xuôi lối về
vẫn trong ta tâm sự đầy vơi
cờ người phủ lên tim héo bỏng .
Ơi Sài-gòn giờ nghe cổ tích
dặm trần xưa níu bước chân xưa
Bonard đâu lối cũ ngựa xe
chôn kín cổ gương bầm dấu máu .
Vẫn mình ta ngày về Sai-gòn
phố người lạ,bước người qua lại
sầu đã héo lá đời sớm hái
ngậm ngùi trôi từng đoạn buồn thêm .
Ta một mình ở lại công viên
tìm bóng em theo ngày tháng cũ ...
(Cuối 2012)
Huy Uyên