Gởi người em Quảng-Trị II - thơ Huy Uyên
Cho dù yêu để một ngày phải nói
em đi lấy chồng mà lấy thật xa
đại-dương buồn hơn cả tình ta
nhắm mắt để không thấy điều gian dối .
Về bên ấy nơi đất trời xa lạ
anh buồn em đã tự-vẫn cả đời
bao nhiêu năm rồi còn lại một người
mãi đợi thuyền dù xa khơi biển cả .
Em nói với tôi ngày chia tay hai đứa
gắng mà vui đừng nhớ chi chuyện tình mình
hảy thả trôi đi như đời sớm nổi chìm
để dĩ vảng rời quên không nhớ nữa .
Đã bao lần đem quá khứ vờ chôn
gởi đến em gia tài buồn ngày trước
di-chúc viết mà chừng không gởi được
mang hoài chi câu chuyện để thêm buồn .
Cũng nhiều lúc một mình anh thầm hỏi
chiều đi rồi mà em có về đâu
để mình anh níu tiếc nhớ đời nhau
đường xa quá mà hai ta không kịp tới .
Cả đời em ngậm ngùi dòng lệ
không kịp nữa đâu buổi quay lại cùng người
bạc đầu anh tuyệt vọng đã lên ngôi
nổi nhớ theo hoài đến đầu ghềnh cuối bể .
Biết khôn nguôi cho đời ai tan vỡ
bước chân người cho cay cứng xót trăm năm
tưởng nhớ còn đâu mà dỗ mãi tấc lòng
về chôn chặt trái tim đang rướm máu .
Gọi tên em để được một lần quên
đào huyệt mộ sớm chôn ai đâu đó
nắng sớm mưa chiều cho ai mắt đỏ
em giờ này còn có nhớ anh không ?
Huy Uyên