Sóng Nước Lao Xao Xoáy Mạn Đò - thơ Hạ Thái
Thử dò dẫm bến xưa đò cũ...
năm mươi năm đổi mấy tay chèo
và người xưa ấy ai còn mất
nghe chừng đâu bến bãi đìu hiu!
Gió đùn mây cho chiều quạnh quẻ
trời giăng thu xanh biếc cảm hoài
vần thơ trỏng nhắn nghe buồn tẻ
mớ tâm tình biết gởi cùng ai.
Gởi cho trời - mây bay quan ải
gởi cho rừng - lá kín thinh không
gởi cho sông - tách ngọn chia dòng
ngẩn ngơ đành bỏ vào tay nải...
Thân lây lất còn lang thang mãi
khắp cùng nơi cuối chợ đầu đường
đêm dài thêm, thấm lạnh hơi sương
ngày hâm nóng, mới thương làn gió
Những đường xưa thay tên đổi họ
những số nhà nhòe nhoẹt dấu xưa
cuộc mưu sinh đói no tùy bữa
áo phong phanh khoác cả bốn mùa.
Đời lặng lẽ chuyền qua thế kỷ
nề phong vân uẩn khúc bi hùng
ai bẻ bút xô nghiêng lịch sử
chuyện ải quan, biển, đảo, thác, rừng...
Cân công lý trò đùa hờ hững
bến bờ chiều mờ mịt mây mưa
hồn nước non ngựa hồng mỏi vó
thì mong gì nối gót người xưa!
Lục tìm lại miếu đền am cổ
dẫu Bình Khang ca kỷ thuở nào
sông lượn khúc bên bồi bên lỡ
chia đôi dòng sóng nước lao xao!
Ha Thái
20/9/2020