- thơ Tuệ Thiền Lê Bá Bôn
Mai tôi chết, xác thân xin hỏa
táng
Nắm tro đời xin gửi lại phù vân
(Dòng thế sự… bao thân quen mất
tích
Thôi thì mình hòa nhập với vô
danh)
Nếu thương nhớ, chúc nhau về “cõi sáng”
Không nối dòng giỗ kị chốn âm u
(Cõi trần gian mang kiếp người
bể khổ
Thì quỷ thần phiền não đến
thiên thu!)
Mai tôi chết… Mà thực ra không
chết
Chỉ như thân cỏ gấu đến lúc tàn
Sau “đại phẫu”, bộ rễ kia lại
nhú…
(Trường Ý Thức mang Sự Sống muôn
năm)
Sẽ đi biệt… Mà thực ra không mất
Năng lượng chân tình tương tác vô
biên
Trường Ý Thức cũng là trường
năng lượng
(Chỉ nguyện thầm: lòng vơi bớt
đảo điên)
Mai tôi chết… nghĩa là tôi đang
sống
Đang biết tự tri-tự tại-chính
mình (*)
Phút trực ngộ: Cõi Tâm Dứt Nghĩ
Tưởng
Cảm nghiệm rằng: sinh-tử, vốn vô
minh.
26/2/2019
---
(*): “Tự tri-tỉnh
thức-vô ngã” là đạo lí của vũ trụ,
là mẫu số chung của ý nghĩa cuộc sống,
là Thiền;
mang năng lượng tích cực có lợi cho
toàn vũ trụ,
cho sự thăng hoa trí tuệ-tâm linh
chung của tất cả.
“Tự tri-tỉnh thức-vô ngã” là minh sư
vĩ đại nhất của chính mình.
(Đường Về Minh Triết-có bổ sung; có bảng
mục lục ở cuối file: https://thuvienhoasen.org/a22566/duong-ve-minh-triet).