Monday, October 15, 2018

Quê Hương Tôi Bây Giờ - thơ Trần Quốc Bảo


Quê hương tôi bây giờ, lớp cán gộc 
Một lũ lưu manh tàn độc vô cùng 
Đàn áp dân, đến cực ác cùng hung 
Không cho dân, tỏ bày lòng ái quốc! 

Quê hương tôi bây giờ, bọn cầm quyền bạo ngược 
Ham bạc tiền, đem bán cả non sông 
Bọn phản quốc: Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng 
Ký công hàm, dâng biển Đông cho giặc

Quê hương tôi bây giờ, từ Nam chí Bắc 
Bọn Tầu phủ, mặc sức chiếm đặc khu 
Việt cộng, hèn với giặc, có mắt như mù 
Không nhìn thấy bảng:  [Cấm Việt Nam lai vãng]
  
Quê hương tôi bây giờ, yêu Nước là yêu đảng 
Mà “đảng” là tư tưởng Mao trạch Đông 
Hồ chí Minh, tên Tầu chệt lộn sòng 
Đảng bịp bợm, xây lăng Ba đình sùng bái

Quê hương tôi bây giờ, tinh thần hủ bại 
Phụ nữ lột truồng, đem bán như cá tôm 
Trong trường học, thày trò “tục tĩu...” luôn mồm! 
Bọn cầm quyền, hối lộ, lưu manh … làm lẽ sống! 

Quê hương tôi bây giờ, vẫn núi cao, biển rộng 
Nhưng núi tàn, biển chết, ruộng đất khô cằn! 
Bày trẻ thơ, lang thang, rách rưới, thiếu ăn 
Những Mẹ già sống như oan hồn vất vưởng 

Quê hương bây giờ, chỉ còn trong tâm tưởng 
Tôi yêu Quê Hương ! yêu đến trọn đời !!! 
Nhưng thực tế: Việt Nam đâu còn là quê tôi 
Mành đất ấy, hiện nay quỉ ma ngự trị !
             
Trần Quốc Bảo 
                Richmond, Virginia