Monday, October 15, 2018

Đông Hà, Khung Trời Hoài Niệm 
                                       - thơ Hoàng Yên Linh








   1.                  
Quê hương tôi đi đâu rồi cũng nhớ
Gió cát bão bùng biển lộng hàng dương
Tháng Năm gió Lào nắng cháy đường quê
Tháng Chín lụt về mênh mông đồng ruộng.

Quê hương ơi mặn mà hương muối biển
Khúc ca dao da diết nỗi cơ cầu
Con đường làng nón bài thơ nghiêng bóng
Để tình tôi xây giấc mộng ban đầu.

Đông Hà ơi ngọt ngào trong nỗi nhớ
Sông Hiếu êm đềm dãi lụa trong tranh
Vườn nhà ai ngát hương bưởi hương chanh
Chuyện tình buồn " Năm năm rồi đi biệt...".

Quê hương ơi con sông xưa tắm mát
Ai đi về,ai đợi lúc sang sông
Gã học trò hồn lộng gió mênh mông
Ngỡ mình Trương Chi Mỵ Nương vẫy gọi.

Đông Hà ơi thấm sâu trong nỗi nhớ
Đời buồn vui qua bao cuộc bể dâu
Dặn lòng mình dù cách biệt nơi đâu
Vẫn da diết  tiếng  ru hời cố quận.  
       
2.                
Đông Hà ơi
Ước mơ lần trở lại
Đời tha phương lưu lạc tháng năm dài
Nhớ con đò bến đợi tóc ai bay
Nhớ tiếng hát
Quán hàng quen...
Nhớ phố đêm
Tiếng mưa buồn quạnh quẽ.

Đông Hà ơi
Ra đi từ tóc xanh tuổi trẻ
Có hương quê níu gọi bước chân về
Có bao lời ước hẹn buổi chia ly
Nơi xứ lạ tôi thành người mắc nợ.

Đông Hà ơi
Một thời yêu thời nhớ
Nhớ chị buồn dõi mắt ngóng chinh phu
Nhớ ánh đèn mờ nhạt vắng giới nghiêm...
Căn gác nhỏ bài thơ tình tập viết
Đôi mắt ấy và khung trời kỷ niệm
Níu tình tôi tóc đã trắng sương chiều.

Đông Hà xưa
Gọi Đông Hà trong ngậm ngùi nỗi nhớ
Dấu chấm buồn...thấm đẫm cả tình thơ. 
                                       
Hoàng Yên Linh