- Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Vào Thu Nơi Sơn Dã
Thế là trời lại chuyển
thu rồi
Lác đác lá vàng lượn khắp
nơi
Bóng nước chuồn chuồn kim
bỡn cợt
Mặt hồ bươm bướm trắng
đùa chơi
Cheo leo núi lạnh giăng
mây tản
Chập choạng đồi cao tỏa bếp
mồi
Giục giã âm vang hồn quốc
gọi
Hòa trong tiếng thác đổ
ghềnh xuôi!
Tơ trời bàng bạc nhẹ
nhàng thay!
Sương khói hoàng hôn lộng
gió bay
Mây trắng lững lờ lên phủ
núi
Bóng dâm êm ả xuống che
ngày
Rừng sâu hoang dã thiên
thu trước
Đá dựng chênh vênh vạn kiếp
nay
Quanh quẩn nhàn cư riêng
cõi tịnh
Lánh xa thế tục những
chua cay…
Gió ru hiu hắt thổi từng
cơn
Nhạn hướng trời Tây biệt
bãi cồn
Đêm lạnh lùng chê thời gấm
vóc
Ngày an nhàn bỏ thuở lầu
son
Giang hồ gởi gắm câu thơ
phú
Kham khổ gánh gồng việc
áo cơm
Bóng ngựa đầu non ôi dĩ
vãng!
Thu qua thu lại khác gì
hơn!
Lá vàng theo gió nhuốm vườn
sau
Cây đã thay nhau đổi sắc
màu
Khóm cúc khai thu đà chúm
chím
Tiếng ve tàn hạ hết xì
xào
Trời trong xanh ngắt màu
thăm thẳm
Xóm vắng u hoài ngõ xốn
xao
"Thu Điếu"ngâm
câu thơ ý vị...
Chiêu hồn Yên Đỗ ở phương
nao!
Vọng về chốn cũ những mùa
phong
Chiếc bóng ngày xưa dãi lụa
hồng
Một dáng thu mơ giăng cạnh
núi
Vài con cò trắng lượn
trên đồng
Hàng cau cao vút lêu
nghêu ngóng
Những bậc già nua ròng rã
trông
Đọc lại vần thơ bao thổn
thức
Xem tranh vân cẩu - xót
xa lòng!
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt