Monday, July 9, 2018

Một Thời 2 - thơ Nguyên Lạc









Chiều nay mây trắng phương đoài
Nhớ về cố quận mắt đầy ngùi trông
Dòng sông nước lớn nước ròng
Bãi bồi bãi lở xuôi dòng hoa trôi.

Lục bình tím ngát một thời
Bần de đom đóm gọi mời tình nhân
Vẳng khuya cá đớp bóng trăng
Buồn ai tiếng vạc kêu khan lưng trời
***
Quê tôi buồn lắm ai ơi !
Từ ngày bão nổi đổi dời bể dâu
Một thời cùng ước mộng đầu
"Vá trời lấp bể" hẹn câu tình người.

Những "đêm không ngủ" lửa ngời *
Câu ca lời hát dựng đời mai sau
Khung trời đại học thuở nào
Tay ôm mắt ngỏ môi trao nụ cười.

Oan khiên đâu phải do trời
Quê hương tan rã bởi lời dối gian
Điêu tàn cùng với ly tan
Mộng mơ tuổi trẻ lụi tàn từ đây.

Từ ngày ngụy ngữ lên ngôi
Từ ngày giai cấp phân đôi ta thù.

Giã từ phố cũ đường mơ
Kẻ vào từ ngục kẻ mù chân quê
Kẻ ra đi mãi không về
Bỏ tình ở lại bốn bề hư không.

Riêng ai bến vắng bờ sông
Những chiều hiu quạnh bên đồng chim kêu
"Chiều chiều chim vịt kêu chiều" **
Bâng khuâng nhớ bạn quán chiều phố xưa.

Khổ đau như thế chắc vừa?
Quê hương giả biệt hẹn mùa xuân sau!.

Giữa khuya cũng vẫn sông nào
Xuôi dòng ra biển lệ trào biệt ly
Như buồn bần đước ngả quỳ
Vạc than khóc tiễn người đi lưng trời 
***

Chiều nay mây trắng phuơng đoài
Nhớ về cố quận một thời đã xa.

Đã xa buồn chắc phải là
Nhưng trong tâm mãi em và quê hương!

Nguyên Lạc
.......................
[*] Sinh viên trước 1975 thường tổ chức những đêm không ngủ để hát tình ca và nhạc "đấu tranh"
[**] Ca dao