Ai đã mang vạt nắng vàng mùa
hạ
Trải theo từng bước chân nhẹ
em đi
Nắng len vào nỗi nhớ phút
chia ly
Trường vắng thờ ơ, bờ tường
rêu ngái ngủ
Cây phượng già đã thay màu áo
đỏ
Đàn sẻ nâu ríu rít phía cành
cao
Chút gió hè cũng đủ lá xôn
xao
Bài thơ có níu chân người ở
lại?
Sắc phượng đỏ mặn mà duyên
con gái
Ai đó rụt rè, len lén trao
thư
Lá thư đầu đời còn quá ngu
ngơ
Trang giấy xanh, lời yêu chưa
dám nói
Tuổi ngây thơ hồn nhiên như
áo mới
Mắt thẫn thờ lạc lõng cõi
chiêm bao
Khi cận kề chưa dám nắm tay
nhau
Tình đánh mất có chút gì nuối
tiếc
Thì dửng dưng như thời chưa
quen biết
Tình học trò, tha thiết cũng
mau quên
Chút hành trang theo bước mỏi
chông chênh
Tình nhỏ qua đi theo màu áo
mới?
Vũ Trầm Tư