1.
"Mẹ thương con ra cầu
Ái Tử
vợ trông chồng lên núi vọng
phu..."
Câu hò quê hương theo tôi
đời xa xứ
Quảng Trị quê mình dải đất
buồn hiu
Tôi lớn lên từ bão gió
Trường Sơn
Từ khoai sắn bên đồng khô
ruộng cạn
Tôi lớn lên trong nhọc nhằn
nắng hạn
Trong đạn bom khói lửa tự
thuở nào
Quê hương ơi khổ đau từ
giọng nói
Tan tác,hận thù phiêu bạt
khắp nơi
Ơi câu hò lắng sâu trong
nước mắt
Thấm vào tôi tự thuở nằm
nôi
Nắng lửa hướng tây bão
cát biển đông
Giá rét mưa dầm quanh năm
gió lộng.
Quảng Trị ơi cực chi mà cực
rứa
Tháng năm dài dồn dập những
tai ương
Con sông nào bến nước Hiền
Lương
Mà chia cắt hằn nỗi đau đất
nước.
2.
Quảng Trị ơi ngày ra đi cất
bước
Pháo trên trời máu nhuộm
ven sông
Tôi ra đi lòng ước hẹn
vói lòng
Ngày trở lại tắm trên
dòng sông Hiếu
Đời bể dâu tháng năm qua
biền biệt
Vân chưa về tìm lại bến
sông xưa.
Nợ áo cơm đời tha phương
xứ lạ
Đêm ngậm ngùi dõi mắt
ngóng sao xa
Nơi cố xứ còn ai thương
ai nhớ
Còn bạn bè...
Phố nhỏ quán mưa bay...
Ngôi trường cũ nhớ tôi
ngày tuổi nhỏ
Quảng Trị ơi gọi tên
trong da diết
Người với người khổ đau
và ly biệt
Bao ngậm ngùi chưa trọn
nghĩa yêu thương.
3.
Quảng Trị ơi mấy mươi năm
xuôi ngược
Nợ với đời và nợ cả quê
hương
Nợ bát cơm khoai nợ nghĩa
tình đất mẹ
Nợ mắt ai buồn đẫm lệ nhớ
thương.
Quảng Trị ơi nửa đời làm
thân xa xứ
Đời chông chênh bao dấu hỏi
quê người
Xin một lần tôi gặp lại
tình tôi
Đời đẹp quá không hận thù
chinh chiến
Không ly biệt để người
trông kẻ đợi.
Tôi trở về hỏi vầng trăng
bến nước
An Lạc ân tình vào trang
viết thơ tôi
Con phố buồn tìm lại dấu
chân quen
Hàng phượng đỏ áo thư
sinh hò hẹn
Tôi trở về...biết ai chờ
ai đợi
Dõi mắt buồn thầm gọi cố
nhân ơi
Tôi trở về...mòn mỏi kiếp
tha hương
Và em nữa nhớ gọi tôi người
Quảng Trị.
Hoàng Yên Linh