Monday, May 14, 2018

Thơ Xướng Họa - Cao Mỵ Nhân 
                                & nhiều tác giả
  








GẶP BÀI THƠ CŨ
(bài xướng)

Bài thơ người viết đã ba năm
Ta ủ trong mơ bỗng nẩy mầm
Ánh ngọc rỡ ràng trên nét chữ
Lời châu mê đắm giữa hoa tâm
Thất ngôn mà ngỡ thiên thu loạn
Bát cú còn nghe vạn cổ lầm
Nhật nguyệt lênh đênh từ buổi đó
Một mình thương nhớ nỗi buồn câm

Nỗi buồn nào cũng xót xa riêng
Mưa ướt hồn thơ khiến muộn phiền
Thả bóng lang thang trên lối mộng
Thu hồn lãng đãng ở non tiên
Ba năm đã tưởng nguôi tình nhớ
Một thoáng sao quên bẵng bạn hiền
Thốt gọi tên người mà hốt hoảng
Bốn bề tĩnh lặng, chẳng bình yên ...

CAO MỴ NHÂN

NỖI RIÊNG
(bài họa)

Thơ vẫn hòa theo những tháng, năm
Nào hay vần điệu đã gieo mầm
Tám câu mộc mạc không tình ý
Bảy chữ chan hòa thật chính tâm
Hãy để hồn thơ vui xướng họa
Đừng cho mộng mị chuốc mê lầm
Hỗn mang thiên địa từ khi ấy
Thơ viết xong rồi muốn lặng câm

Ta lặng câm từ những nỗi riêng
Mặc mưa nắng gội giữa ưu phiền
Tàn cơn binh lửa rời tay ngọc
Ngỡ buổi thanh bình bên dáng tiên
Biển cả chập chùng con sóng dữ
Phương xa mờ mịt cánh chim hiền
Ừ thôi, tất cả là hư ảnh
Thầm nhủ xin đời mãi tịnh yên!

THA PHƯƠNG KHÁCH

TÌM VỀ ẢO GIÁC

Bài thơ đó viết gởi trăm năm
Lỡ ủ ba thu thoáng nẩy mầm
Hốt hoảng thất ngôn đang hoá đá
Ngại ngùng bát cú đã nhàu tâm
Ngọc chưa phai sắc còn tươi nét
Vàng chửa sai cân chẳng sợ lầm
Ta vẫn chờ người trên mỗi bước
Như là chữ nghĩa vốn sầu câm

Sầu câm thêm nặng mối tình riêng
Cứ muốn quên đi, tránh luỵ phiền
Lên núi, tìm đường về ảo giác
Vào rừng, thấy lửa cháy mơ tiên
Thì thôi thủa trước xa thần thoại
Đành đợi thời sau đọc thánh hiền
Xem thử lời xưa ươm nhật nguyệt
Có tròn ân nghĩa chốn thanh yên ...

Hawthorne, May 11- 2018
CAO MỴ NHÂN 

HỌA THƠ NĂM ẤY 

Đã họa thơ cùng bạn mấy năm...
Vân gìn hạt giống vẫn ươm mầm.
Xem thơ ý ngọc chưa tường mặt.
Đã cảm vần say giữ nội tâm.
Sáng lạng dung nghi qua biến loạn.
Tươi ngời phong độ vượt bùn lầm.
Phương trời thăm thẳm ôm niềm nhớ...
Gìm chặt trong lòng nỗi lặng câm. 

Tròi xa... thầm ủ chút niềm riêng.
Bóng cá mù khơi khiến não phiền.
Ngơ ngẩn chân mây mong bóng nhạn.
Âm thầm án sách ngóng tờ tiên.
Đào phai mấy độ... đâu Thơ dịu ?
Mai rụng bao phen... vắng Tứ hiền !
Chẳng lẽ lòng nghiên khô cạn mực ?
Viết sầu giấy trắng dạ không yên !

Trúc Lệ Trần Lệ Khánh
10-5-2018
  
THƠ NGƯỜI BẠN CŨ

Thơ hãy còn đây đã mấy năm,
Với bao chan chứa đượm tươi mầm.
Người xưa thôi đã lìa cõi tục,
Lời cũ còn nghe rõ thiện tâm.
Nét chữ thanh tao tìm giác ngộ,
Câu văn thắm thiết bỏ mê lầm.
Một trường vinh nhục cười trong đục…
Ngoảnh mặt mà đi cõi lặng câm ! 

Ta còn ở lại với buồn riêng,
Lòng chửa an nhiên bỏ cảm phiền.
Chốn đó con người luôn khổ hạnh,
Nơi này cuộc sống lắm ưu tiên.
Mảnh đời lưu lạc thân già cỗi,
Tâm tưởng ngùi thương chữ đạo hiền.
Tỉnh giấc nửa đêm ngồi tĩnh toạ…
Mà không tìm được nỗi lòng yên !

Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân