Xướng Họa Thơ - Sông Thu, Trương Văn Lũy
CUỐI THU
Trời đất u hoài trong tiết thu.
Mờ xa đồi núi phủ sương mù.
Trên dòng sông nhỏ vầng dương lặn.
Sau rặng dương già tiếng gió ru
Lặng lẽ ngày đi trong quạnh quẽ.
Âm thầm đêm đến giữa thâm u.
Thoáng nghe hơi lạnh mùa đông tới.
Cô quạnh bơ vơ tựa cảnh tù.
Sông Thu
Họa:
THU BUỒN
Cô quạnh bơ vơ tựa cảnh tù!
Vì tình không nợ- phận âm u.
Ngày lên ruột thắt cây tùng rũ.
Đêm xuống dạ bào ngọn liễu ru.
Lặng lẽ quanh năm trăng chửa sáng.
Âm thầm suốt tháng nguyệt còn mù.
Bày chi cảnh cuộc tình không nợ.
Biết đến bao giờ - mới khỏi Thu?
Trương Văn Lũy