Gọi Nhỏ Tên Anh - thơ Trương Thị Thanh Tâm
Dù vẫn biết yêu anh là không thể
Nhưng trời ơi! Tim nhỏ biết làm sao!
Hơn bốn mươi năm tình vẫn dạt dào
Trong góc cô đơn, nghe lòng trăn trở
Anh đã đến tim em vừa mở ngõ
Rồi hững hờ quay gót chẳng vấn vương
Tim nhỏ chợt buồn, hận tủi...đau thương
Khi chiều xuống nhìn phía trời xa lắc
Người ở lại với nỗi buồn man mác
Và người đi biết
còn nhớ hay quên
Chuông nhà thờ như còn nhắc đến tên
Con chiên ngoan xa rời vùng đất hứa
Đêm Mỹ Tho, tiếng gió lùa khe cửa
Thuyền trăng vơi lạc lõng phía bờ Tây
Lời yêu xưa còn văng vẳng đâu đây
Thành phố cũ thiếu anh buồn héo hắt
Tình đến rồi đi, lạnh lùng mùa gió bấc
Biết trách ai làm lỡ mối duyên đầu
Vòng tay yêu biết giữ được bao lâu?
Trái chín vẫn ngọt ngào và chua chát
Đêm tỉnh giấc giọt buồn vương khoé mắt
Tiếng thời gian lắng đọng suốt năm canh
Trong cơn mê còn gọi nhỏ tên anh
Những nụ hôn...đợi chờ...sao lâu thế!
Trương Thị Thanh Tâm
Mytho