Friday, February 24, 2017

Thơ Ngũ Ngôn - Hạ Thái, Thái Bá Tân










LỜI BÀN CỦA HẠ THÁI 
(Nhân đọc thơ Thái Bá Tân)

Xưa nay ai cũng biết
Đảng lấy nhản "nhân dân"
Để tập hợp quần chúng
Rồi chống lại người dân.

Toàn nhân dân, nhà nước
Đếm lại được bao nhiêu
Nào ngân hàng nhà nước
Nào công an nhân dân

Nào quân đội nhân dân
Nào cửa hàng nhà nước
Nhà nước với nhân dân
Hai thứ hầm bà lằng...

Nếu suy ra cho kỹ
Tất cả là trò cười
Lối dùng chữ ngu dốt
Lại không biết hổ ngươi

Là "đỉnh cao trí tuệ"
Của khỉ vượn đười ươi
Người dân "ịn" vào mặt
Chúng thản nhiên mỉm cười.

Vào thế kỷ hai mốt
Truyền thông đã tuyệt vời
Còn dùng loa đầu ngõ
Giáo điều giảng à ơi...

Đi đâu cũng khầu hiệu
Khi nào cũng thi đua
Báo cáo toàn ưu điểm
Đúc kết mỗi cuối mùa

Quốc sách bài tham nhũng
Cửa cho những quan to
Càng lùa nhiều hơn nữa
Không kiếm chác là thua

Lấy tiền đâu chạy chức
Lấy tiền đâu mua bằng
Chức to ngồi ghế lớn
Bằng lớn hát lăng nhăng

Thùng rổng vẫn kêu to
Những chỉ tiêu, chỉ đạo
Giấy tờ toàn là láo
Tại Nhà Nước , Nhân Dân !

Cứ thêm vào "nhân dân"
Hóa ra vô giá trị
Và sẽ bị khinh bỉ
Oan quá Nhân dân hè !!!

Hạ Thái

ĐỀ NGHỊ NHÀ NƯỚC BỎ

Thầy giáo Tây toàn giỏi
Mà chẳng ai “Nhân Dân”.
“Ưu Tú” cũng không nốt.
Giấy khen càng không cần.

Tương tự, ngành điện ảnh,
Chỉ đạo điễn, diễn viên.
Không “Nhân Dân, “Ưu Tú”,
Phim hay, kiếm bộn tiền.

Rồi âm nhạc, văn học
Toàn các ông, các bà
Văn viết không ai đọc,
Dù đầy “Giải Quốc Gia”.

Rồi thôn xóm “Văn Hóa”,
Rồi xã, huyện “Anh hùng”.
Đâu cũng biển đỏ chói,
Nhìn đã muốn phát khùng.

Trong khi ở nước khác,
Làng quê là làng quê.
Thanh bình và giản dị,
Không có cái loa rè…

Đại khái là như thế.
Ta chỉ thích cái oai.
Phong, tặng cứ loạn xị,
Theo kiểu không giống ai.

Đề nghị nhà nước bỏ
Mấy cái vừa nói trên,
Để dân khỏi thấy chối.
Mà cũng đỡ tốn tiền.
*
Không phải tôi xấu bụng,
Không được phong mà chê.
Phong tôi cũng chẳng nhận.
Nghiêm túc đấy, xin thề.

Thái Bá Tân