Thursday, December 8, 2016

Giả Dối - thơ Thái Bá Tân





Có một tên đồ tể
Nói một câu hùng hồn
Thuộc vào loại triết lý,
Ngẫm đúng, thế mới buồn,

Rằng một điều giả dối
Được nhắc lại hàng ngày,
Nhắc đi nhắc lại mãi,
Thì điều giả dối này
Sẽ trở thành sự thật,
Thành chân lý, bấy giờ
Ai cũng tôn thờ nó,
Hoặc phải vờ tôn thờ.
Chán viết thơ bay bướm,
Uốn éo đủ lắm rồi.
Giờ xin phép nói thật
Về hiện tình nước tôi.
Có những thứ xa lạ
Người ta rước về nhà,
Tôn lên thành lý tưởng
Rồi làm khổ dân ta.
Một đất nước độc đoán
Lại “dân chủ tuyệt vời”,
Hơn triệu lần tư bản,
Nghe không thể không cười.
Thế giới không ai khổ
Bằng thằng dân nước ta,
Thế mà thằng dân ấy
Lại là “chủ” nước nhà.
Hắn bị đạp vào mặt,
Cướp ruộng, cướp miếng ăn.
Yêu nước cũng bị cấm.
Thật khốn khổ thằng dân.
Trẻ con vừa nứt mắt,
Bị nhồi nhét đủ điều,
Để chúng thành người máy,
Giả dối và giáo điều.
Tóm lại, toàn giả dối,
Giả dối từ bên trên
Cho xuống tận dưới đáy
Rồi lan sang hai bên.
Quan nói dối chính phủ.
Chính phủ nói dối dân.
Dân buộc phải nói dối,
Đạo đức băng hoại dần.
Thằng Tàu đánh đến đít.
Ai cũng biết nó gian.
Thế mà vẫn “bốn tốt”,
“Đất nước vẫn bình an”.
Cả mấy thằng thơ thẩn,
Trong đấy có thằng tôi,
Cứ giả câm giả điếc.
Thôi, đủ rồi, đủ rồi!
Xưa, thắng quân Nam Tống
Nhờ “Nam Quốc Sơn Hà”.
Nay thì sao? Không lẽ
Cứ vớ vỉn trăng hoa.
Xin phép được nói thật,
Cảnh dầu sôi bây giờ,
Nhà thơ không phẫn nộ,
Thì éo phải nhà thơ.
Hà Nội, 6. 7. 2012 - Thái Bá Tân