Xướng Họa Thơ - Dưong Quân, Thy Lệ Trang
KHÚC TÌNH BUỒN
Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng
Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng ...
Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng
Người về đâu? gót son mờ thảm ngọc
Nét dung nghi kiều diễm rợp thềm hoa
Xiêm áo mỏng, xua hồn ai ngây ngất
Tòa thiên nhiên cong vút vóc thân ngà.
Ta chợt thấy ta như người chết đuối
Hoàng Gia ơi! sá tội kẻ thần dân
Xin cung hiến trái tim này chuộc lỗi
Và bài thơ thổn thức mộng phai tàn.
Sao thê thiết, buồn mênh mông lặng lẽ
Công Chúa ơi! có còn ngủ trên rừng?
Người về đâu? để nhạt nhòa nhân thế
Ta đầm đìa giấc ngủ chiếu chăn đơn.
Ta nhớ lắm! người ơi, hồn cháy bỏng
Thuở vàng thu, mây trắng, biển tương tư
Ta xin hái một cành hoa Tuyệt Vọng
Tặng cho người dưới nấm mộ hoang sơ.
Dương Quân
VỀ GIỮA TÀN PHAI
Chiều dần buông...lá vàng xơ xác rụng
Nắng bâng khuâng còn nán lại ven rừng
Em về đây giữa
trời mây tím lộng
Nhớ thương người...mắt đẫm lệ sầu rưng
Ôi tìm đâu những ngày thơ tuổi ngọc
Guốc vông mềm khua rộn khắp đường hoa
Chút hương yêu thuở đầu say chất ngất
Nụ hôn trao ngơ ngẩn ánh trăng ngà
Bến bờ cũ cón cá kình đã ̣đuối
Biển ngậm ngùi vì thiếu bóng ngư dân
Tình đã mất dẫu chưa lần lầm lỗi
Còn trong ta nửa bóng nguyệt phai tàn !
Ơi Tráng sĩ...cuối cuộc đời lặng lẽ
Tiếc gì chăng thời gác kiếm bên rừng?
Buồn cho thân, hay buồn cho cõi thế?
Giữa dòng đời tràn ngập nỗi cô đơn
Em về đây...bãi cát dài nghiêng bóng
Công chúa buồn tự thuở biết trầm tư
Nhện giăng tơ mỏi mòn trong ảo vọng
Nhớ thương người...thành quách cũng tiêu sơ.!
Thy Lệ Trang