Sông Dài - thơ Huy Uyên
Tôi chiêm báo những bước chiều phai
Cuối trời bóng em đứng đó
Nắng chưa về kịp môi người
Vắt thành sầu
ngang sông lặng ngắt .
Đã quên rồi chân ai hè phố
Lối cũ ngày xưa quá ngậm ngùi
Quán khuya bặt im tiếng hát
Đêm giăng mù mịt xa trôi .
Đợi em về thôi ,đêm mưa
Tim người ấm lạnh từng hơi thở
Em con sông và bến đò xưa
Chảy chi hoài dòng thác .
Ngã Tam-Kỳ vắng bóng
Bốn mươi năm trôi một cuộc tình
Nổi trôi đời ai treo đầu súng
Chiều lẻ loi bóng ngã xế hoàng-hôn .
(Rưng rưng nước mắt nhớ binh-đoàn
Ngày tôi gặp em đầu ô New-York
Ở đây mây ngũ quanh năm
Nhà ai nắng xiên cửa sổ
Nhớ !)
Người một bóng bên sông cùng bến
Bài ca xưa tiễn một người xưa
Đã hết rồi trăm ngàn hò hẹn
Hoang-mê tôi còn lại những gì ?
Em bơ vơ chiếc lá sang mùa
Sông dài đốt tình tôi ngọn nến
Thoang thoảng hương mùi ngọc-lan xa
Sân bay vắng em đưa tiễn .
Hẹn em ngày về phố cũ
Dõi mắt xưa thiếu-phụ u buồn
Bơ vơ dỗ lòng đứng khóc
Ngũ lại trong vườn hoa cỏ đêm sương .
Sông dài chi cho hết mong chờ ...
Huy Uyên