Cần Thơ Mãi Trong tôi - thơ Trúc Thanh Tâm
1. EM GÁI CẦN THƠ
Ngậm ngùi
qua giấc chiêm bao
Hồn ta ray
rức mưa rào cuối năm
Bên hiên dấu
cũ, trăng rằm
Áo xưa chưa
hết hương thầm người xưa
Thời gian dấu chấm, hững hờ
Đâu màu mắt tháng giêng mơ, gió lùa
Ninh Kiều em gái Cần Thơ
Hậu Giang thương nhớ, tình chờ trăm năm!
Tây Đô, 1966
2. CẦN THƠ
Anh nhớ, ba đi từ năm sáu *
Lên Sài Gòn, Vũng Gấm lập thân
Anh lớn lên từ vòng tay mẹ
Nội bên nầy, ngoại bên kia sông
Sáu mốt, anh về Cần Thơ học **
Mắt ba anh sáng những niềm vui
Chén cơm, manh áo, ba ao ước
Anh học khôn và học làm người
Cái Răng, Bình Thủy rồi Vườn Ổi
Kỷ niệm đời anh đâu dễ quên
Cái thuở học trò vô tư quá
Và anh từ đó biết yêu em
Về lại Cần Thơ như cổ tích
Những ngày xưa nắng bụi, mưa sình
Đi ngang sông Hậu, cầu lộng gió
Đâu còn qua bắc phía Bình Minh
Đường phố thênh thang anh như lạc
Nhưng vẫn còn trăng bến Ninh Kiều
Một chút đau buồn, anh nói thật
Mưa lớn còn ngập lộ, em yêu!
Cần Thơ, 2006
* 1956, Ba rời đất Ông Khâm ( Cái Nước - Cà Mau )
** 1961, học Trung học và làm Văn nghệ tại Cần Thơ
3. MỘT THUỞ
CẦN THƠ
(
Để nhớ ngày rời Cần Thơ đến Châu Đốc, 1989 )
Ta đứng bên nầy bờ hiện tại
Tiếc thời thơ ấu đã rong chơi
Màn sương huyền ảo trên cành lá
Ngang trời lạc lõng tiếng vạc rơi
Xóm Chài, đò nhỏ qua bến đợi
Xin vớt giùm ta chút hồn nhiên
Ánh mắt em nhìn đời rất lạ
Làm sao nói hết chút tình riêng
Ngồi quán cà phê, trưa khói bụi
Nhớ em áo tím xóm Cả Đài
Đợi chuyến xe Lam về Bình Thủy
Thương bạn mình rớt tú tài hai
Mưa Cái Răng, dạt về Tham Tướng
Mấy nhỏ bạn xưa đã có chồng
Ly rượu đầy vơi, đời khốn khổ
Mùa hè cũng lạnh cứ gì đông
Một thời hoa mộng đâu còn nữa
Lúm tiền duyên và mái tóc dài
Ta nghe từng giọt thời gian rụng
Bến Ninh Kiều, một ánh trăng phai!
4. MỘT THỜI
TÔI ĐÃ SỐNG
Tàn phượng già hai đứa mình trốn nắng
Vỉa hè buồn tênh những lúc mưa dầm
Cần Thơ đó, một thời tôi đã sống
Em nõn nà nên phố cũng tình thân
Sông, mỗi ngày có nước ròng nước lớn
Chỉ lục bình ngơ ngác khóc chiều rơi
Còn con tim nhưng làm người đâu dễ
Luôn thấy mình khác lạ trước gương soi
Đời là thật nhưng tình đời lắc léo
Gạn đục hoài cứ mãi nước cơm vo
Có xa quê mới thấy lòng thổn thức
Chợt nghe thèm bông súng với mắm kho
Mưa nắng đời tôi giấu vào tóc bạc
Tiếng ru xưa, mùi rạ cháy đốt đồng
Trăng thôn dã và ánh đèn đô thị
Như lạc loài nhân nghĩa giữa mưa giông
Tôi bắt gặp nỗi buồn còn đâu đó
Xã hội lắm trò khóc mướn thương vay
Vết thương lòng sẽ lấy gì bù đắp
Sau tiếng cười rồi ai sẽ khóc ai!
5. CẦN THƠ
Em về nón lá che nghiêng
Áo bà ba vẫn thơm hương miệt vườn
Cái Răng, Bình Thủy, Phong Điền
Cầu Cần Thơ, mạch máu miền cực Nam!
6. TRẮNG MÀU TAY THƠM
Chim chiền chiện hót vườn sau
Em ngồi giặt áo trắng màu tay thơm
Đón em những buổi tan trường
Xe Lam Bình Thủy đâu còn, em xa!
7. CÒN HẸN
Trăng vàng treo chốn song thưa
Ta nằm trên võng đong đưa tuyệt vời
Chia nhau cả cuộc luân hồi
Cần Thơ còn hẹn, nên người chưa đi!
8. LỘ VÒNG
CUNG
(
Riêng tặng Nguyễn An Bình )
An Bình qua lộ Vòng Cung
Vẫn chưa quên được áo bông hường chờ
Cái Răng ta nợ đến giờ
Bềnh bồng chợ nổi hai bờ nhớ thương!
9. CÁNH
THIỆP ĐẦU XUÂN
-
Thân tặng: Hoài Huyền Thanh, Nguyễn An Bình
Cái lạnh se lòng trời tháng chạp
Nắng chiều vàng nhạt phía mây bay
Cánh thiệp đầu xuân, em gởi tặng
Anh thấy Sài Gòn như ở đây
Một thuở biết tên chưa giáp mặt
Trái đất tròn mà, có sao đâu
Thơ cứ chảy theo dòng định mệnh
Nên cả thời gian cũng bạc đầu
Ngày đó, ham vui làm văn nghệ
Viết bài gởi báo cứ chờ đăng
Người còn viết tiếp, người gát bút
May mắn còn nhau, cuộc thăng trầm
Năm rồi, ăn tết Cần Thơ phố
Dĩa khô, nhậu với Nguyễn An Bình
Đêm hồ xáng thổi mông mênh gió
Đổi đời, hóa kiếp một con kinh
Giờ một cú phone là gần lại
Bên tai văng vẳng giọng cười giòn
Mình cứ lì xì nhau tiếng nói
Cho đời tròn nghĩa chữ yêu thương!
05.01.2014
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc)