Nhớ Bạn - thơ Thùy Châu
Ngồi
một mình mà tưởng như có bạn
Uống
cùng nhau để nhớ chuyện ngày xưa
Sau
hành quân chén nầy thêm chén nữa
Lãng
quên đời trong quán nhỏ chiều mưa
Mầy
nhớ không sau bao ngày giong ruổi
Thân
trở về như lá úa mùa Thu
Dăm
trái cóc lương khô cùng rượu đế
Nốc
cho đời quên hết những âm u
Nói
như ai mình sinh nhầm thế kỷ
Hơn
nửa đời may rủi với binh đao
Đời
chinh nhân năm tháng bên chiến hào
Ngày
rừng núi đêm hỏa châu là bạn
Giờ
nơi đây tháng năm sầu khô cạn
Nợ
tang bồng dang dở nhớ bạn thân
Đời
say men cho quên hết phong trần
Chỉ
còn lại những cận kề chiến hữu
Mầy
thấy không cuộc đời đâu vĩnh cửu
Ngoài
tình bạn như thủ túc chúng ta
Bóng
hình ai không gian bỗng nhạt nhòa
Men
rượu cay hay lệ buồn đang chảy
Làm
sao quên những bạn thân ngày ấy
Phút
tan hàng đã phiêu bạt nơi nơi
Đứa
xuôi tay đứa biền biệt phương trời
Thằng
ở lại ngậm ngùi thương quá khứ
Tau
ngồi đây chiều nay thân viễn xứ
Uống
một mình nơi gác trọ nhìn mưa
Nhớ
thương mầy thương chiến hữu ngày xưa
Bao đồng đội của một thời chinh chiến
Thùy Châu (20/7/3015)