Thursday, August 11, 2016

Áo Trắng Tam Kỳ - thơ Huy Uyên












Em qua sông mắt buốt đò chiều
Nắng lụa tan trên đồng ngủ sớm
Bao tháng năm chờ bên bến quạnh-hiu
Cuộc tình người vội vàng
ai khâm liệm .

Mênh mông đời chảy theo sông trôi nổi
Ngày tiển đưa em hai mắt có đuôi
Ở bên đó nhà người cùng tiếng gọi
Che dấu đời chi quên cả môi cười .

Gói nỗi buồn trên cầu Tam-Kỳ
Tình xuôi hai Núi-Thành, Tiên-Phước
Giấc mơ người thôi biết trôi đâu
Nhớ hàng cây, con đường,phố nhỏ .

Em hai mắt xoe tròn thuở ấy
Có quay về hò hẹn lời xưa
Ngơ ngẫn tìm ai quanh lối chợ
Đợi ai chiều nay lặng l
dưới bến sông về .....

Những trưa trước Đức-Trí, Bồ-Đề
Ngó về Thiên-Ân, Trần-Hưng-Đạo
Áo trắng người tóc nón nghiêng che
Dịu dàng chi lòng tôi đến thế .

Ở Trần-cao-Vân nắng mưa Quảng-Tín
Ngày đưa em xe xuôi ngược Chu-lai
Có gió tiễn em làm buồn thị trấn
Thao-thức ai đổ lệ hết canh dài .

Em có đi ngang nhà thờ Cao-Đài
Con đường ở Tam-Kỳ đẹp nhất
Thiên-đường "mù-u" dấu kín trong tôi
Nơi tượng Chúa đằm buồn trong hai mắt .

Em vân về tà áo màu vàng nhạt
Gió quấn chân em bước nhẹ bên đường
Quanh em hoa tường-vi hé nở
Để trong hồn tôi
một chút tơ vương .

Em chiều đi hồng hai má đôi môi
Hoa sữa nở trắng vàng sông rực rỡ
"Lay Chúa sao cho con lấy được người"
Thư đã trao em
ngày hai ta ở vườn quê An-Thổ .

Tình yêu ai một đời để nhớ
Thơm môi em mật ngọt Tam-Kỳ
Nhiều lần tìm quên bóng ai ngoài phố
Chôn vội tim người,tím một chiều đi .

Huy Uyên
(tháng 8-2016/trước khi về Sài-Gòn)