Friday, July 8, 2016

Lặng Lẽ Phương Trời - thơ Thùy Châu









Cầm tràng hạt trên tay
Đọc bao nhiêu lời nguyện
Mà sao lòng không chuyển
Vẫn nhớ mãi một người !

Soi con ngươi trong gương
Thấy hình ai thấp thoáng
Đi qua nhiều năm tháng
Lòng sao cứ nhớ hoài

Cơn gió chạm bờ vai
Mân mê làn tóc rối
Gợi nghe nhiều tiếc nuối
Hương ai đã xa rời

Nhủ lòng tôi bảo tôi
Người ta đã đi rồi
Còn chi đâu níu kéo
Lấp khoảng trống bờ môi

Ừ thôi một lần thôi
Tự bảo mình như thế
Biết từ lâu gái Huế
Có đâu chung thủy bằng !

Có chăng và phải chăng
Vì tình ta lận đận
Gánh bao nhiêu sầu hận
Đời đâu bạc như vôi !

Giòng đời con nước trôi
Kỷ niệm như chiếc lá
Theo giòng ra biển cả
Đi vài cỏi mênh mông

Ngày xưa là ngóng trông
Giờ chỉ còn hoài vọng
Đời ta là chiếc bóng
Lặng lẻ một phương trời .

  Thùy Châu (06/7/2016)