Tuesday, May 24, 2016

Phố Xa Người - thơ Huy Uyên









Phía con đường 14 em đi
Nắng ngủ trên những hàng phượng đỏ
Ban-Mê chiều mùa hè
Núi rừng treo quanh nỗi nhớ .

Những ngôi nhà đồi xa tít
Pha sắc sương tím xẩm màu lam
Ban-Mê lung linh hồ Lak
Thuyền trôi đậu kín nổi buồn .

Những ngày em bỏ phố xa người
Con suối đầu nhà biết nhớ
Gọi người về Dray Sap, Dray Nur
Bạc trắng ngang trời thác đổ .

Tình em xuôi dòng Serepôk
Ngày con gái, con trai Buôn Đôn
Hồng môi lời ca hội lúa
Em mắt đen má thắm rượu cần .

Hai mắt bi ve, giáo-đường Thánh-Tâm
Em quỳ khấn,chuông cùng lời nguyện
Em trần tắm mát Ea Knin
Ea Kao xanh màu mắt biển .

Về Ako Dhong gọi tình buôn lũng
Thoáng giọng khèn đỏ đất bazan
Chư-Yang-sin vườn người cao rộng
Tim ai reo,đập nhịp đại-ngàn .

Em quay về rừng xưa Yok Don
Thăm người cũ Eđê, Lào, Thái
Ngợp lòng theo nhịp T'rưng
Phố ngũ tình rừng nhớ mãi .

Đồi cà-phê xanh,hoa trắng
Xao xuyến tình ngát tỏa sắc hương
Bướm ong đầy vườn bay lượn
Đẹp quá đi thôi một dải cao-nguyên .

Ấm tình ai ngày tháng Ban-Mê
Chiều bên hồ lộng gió
Đã xa tay ai vẫy xa người
Bóng dài theo từng con đường nhỏ .

Huy Uyên