Quảng Trị Quê Tôi - Phan Bá Ân
Quảng Trị,
quê hương tôi
Nằm giữa dãy
Trường Sơn
Phiá Đông là cát, biển
Muà Đông mưa
thúi đất
Hè về nóng
gió Lào
Cát cũng cúi
đầu chào
Quảng Trị đó,
quê tôi
có gì để tự hào?
có gì mà hãnh
diện?
là phần đất rất nhỏ
giưã hình hài
Việt Nam
nhưng lắm nổi kinh hoàng
trong chiều
dài lịch sử
Sau sông Gianh oan nghiệt
Bến Hải lại
chia dôi
Vĩnh Linh từng
xa rồi
HIền Lương thêm
oán hận
Gio Linh ở bên
này
Cồn Tiên, đồi
bốn sáu
Lao Bảo tới
Khe Sanh
Đông Hà rồi
Cửa Việt
miệt mài với
gió sương
Cổ Thành Đinh
Công Tráng
Máu nhuộm đỏ
trắng Xương
Con dân cùng
Tổ Quốc
Đìu hiu mấy
dặm đường
buồn muà Hè
bảy hai
Bà con tôi
la liệt
Trên Đại Lộ
Kinh Hoàng
Cổ Thành đã
tan hoang
gạch cũng không
nguyên vẹn
Thạch Hãn buồn
lặng lẽ
Khóc cho quê
hương nghèo
cứ gặp mãi
tai ương
Nhớ đến, cứ
mà thương
quê hương tôi, Quảng Trị
Đã xa rồi mà
sao
tôi vẫn còn vấn vương?
PBA/2015