Thơ Tình Mà Lại Là Tình Sầu - Hồ Công Tâm
Đã lâu rồi mình ít làm thơ tình. Còn nhớ khi đi tù
cải tạo chính trị ở trại tù Mộc Hóa, mình đã lòng dặn lòng nhớ buộc chỉ cổ tay
thôi không làm thơ tình để làm thơ tranh đấu chống Cộng. Đất nước miền Nam sau
ngày 30 tháng Tư 1975 đã
rơi vào tay bọn giặc Cờ Đỏ, bản thân bị cầm tù, ngoài
xã hội bao gia đình lâm cảnh ly tán, bị đánh tư sản, bị cướp trắng tay, mất nhà
cửa và tài sản, bị đuổi đi vùng kinh tế mới, phá rừng cuốc rãy trồng khoai
không có đủ gạo ăn, trong hoàn cảnh đất nước đau thương như vậy, sao có thể thản
nhiên làm thơ tình viễn mơ cho được.
Bài thơ nhan đề “Khi Người Tù Làm Thơ” tôi viết
ngày 20 tháng 7 năm 1979 ngay trong trại tù Cộng Sản nguyên văn như sau:
KHI NGƯỜI TÙ LÀM THƠ
Tôi không làm thơ để than mây khóc gió
Và cũng chẳng làm thơ để ca ngợi ái tình
Khi đất nước còn bao triệu sinh linh
Đang rên xiết dưới bàn tay tàn bạo
Khi người dân còn bữa rau bữa cháo
Quần quật suốt ngày chẳng đủ miếng ăn
Gục xuống trên mảnh ruộng khô cằn
Khi xã hội còn bất công đầy rẫy
Người với người là hố sâu cạm bẫy
Khi đôi môi đã bặt hẳn tiếng cười
Khi con người chẳng được làm người
Những cưỡng bách chia ly, những đọa đày thân xác
Mẹ phải xa con, vợ xa chồng... ôi tàn ác!
Biết bao giờ mới được gần nhau ?!
Những hận thù chồng chất, những mất mát thương đau
Biết bao người sống cuộc đời lương thiện
Bỗng trở thành tên tử tù không ngày trở về sau một
cơn chính biến
Và âm thầm lạnh lẽo chết trong trại giam
Khi tiếng chuông nhà thờ đã lặng im
Và bóng tối bao trùm hãi hùng dầy đặc
Tiếng khóc nghẹn ngào trong những mái nhà xơ xác
Thì những bài thơ tiếc gió thương mây
Sẽ trơ trẽn như khuôn mặt con đĩ rạc rày
Vì tôi không thể sống đui mù câm điếc
Trước những tội ác dã man, những đọa đày gớm ghiếc
Tôi muốn mỗi bài thơ là một nhát dao
Cứng như thép, nhọn như gươm đâm thẳng vào mặt
quân thù đã đàn áp và bóc lột đồng bào
Mỗi câu thơ là tràng đạn liên thanh ròn rã
Bắn thẳng vào đầu những thằng chó má
Mỗi bài thơ là một trái bom
Rót vào hang ổ kiên cố nhất của những tên cuồng
tín hay la hét om sòm
Tôi muốn nói lên những lời đau đớn nhất
Của những người tù mà tương lai đã mất
Đang sống đọa đày làm việc khổ sai
Tôi muốn thét bằng lời
Cho đồng bào tôi được song
Được làm người dân bình thường không mảy may cao vọng
Gần vợ con, gần bè bạn thân yêu
Tôi muốn cất tiếng kêu
Dẫu phải chết trong tù âm thầm lạnh lẽo
Ôi những tâm hồn khao khát tự do cuộc đời đang khô
héo
(Trai giam Mộc Hóa, 20/7/1979)
[Trích thi phẩm SỐNG TRONG NỖI CHẾT của Hồ Công
Tâm, trang 11, nhà xuất bản Xuân Thu, năm 1987]
Sau hơn 30 sống lưu vong ở hải ngoại, hôm nay nhận
được hai cuốn tam cá nguyệt san của chủ nhiệm Nguyễn Thị Ngọc Dung, nơi trang
100, số 74, Mùa Xuân 2016, lại ngỡ ngàng xa lạ với bài thơ tình của mình nhan đề
"Tình Sầu" mà không nhớ là của mình viết ra hồi nào trong khi rõ ràng
tên mình dề dưới bài thơ sáng tác ở California trước khi về lại Austin, Texas.
Thơ thất tình, ồ lại thất tình với cô nàng nào đây nhỉ? Bài thơ nguyên văn như
sau:
TÌNH SẦU
Từ em đoạn tuyệt tình tôi
Sầu đông héo hắt bên đời quạnh hiu
Tôi về độc ẩm buồn thiu
Ngó trăng đáy nước chắt chiu lửa tàn
Đã đành dâu bể hợp tan
Thôi thì thôi thế có ngần ấy thôi
Tôi về ngóng nhạn lưng đồi
Ngóng thuyền viễn xứ mây trôi lững lờ
Chăn đơn gối chiếc vật vờ
Chong đèn giở đọc tập thơ tình sầu
Quỹ thời gian được bao lâu
Mới đây thoắt đã mái đầu điểm sương
Tình ơi sao cứ tiếc thương
Hợp tan là lẽ vô thường thế gian
Trăng tròn trăng khuyết trăng tàn
Đành thôi mây hợp mây tan vô thường
California, January 8, 2016