Monday, March 21, 2016

Lửa/Rót/Tiếng Mưa - thơ Phan Nam










LỬA

Khoác lên mình tà áo của đêm
Những giấc mơ người cựa mình thức giấc
Rũ bỏ lớp mặt nạ nhân gian
Đưa đẩy linh hồn hóa đôi mắt thiên thần
                         
Ngày và đêm đứt đoạn từng khoảng cách
Gió ngái ngủ co ro đếm từng giọt sương rơi rụng
Buốt giá thân thể qua nhiều hư ảnh
Chạm đáy tâm hồn cạn miền co quanh

Bước trần ai cạo rửa nỗi niềm
Trút từng cây lá đo đời nhục vinh
Lều mình ru đời mong manh
Đốm lửa dần tàn bóng hình khuất xa…

Đà Nẵng, 18.2.2016

RÓT

rót vào bậc thềm
bóng đèn sáng tỏ ánh trăng rằm
xơ cứng niềm tin rọi tột cùng khổ đau
thương người thiếu phụ ngóng lương tâm còn lang thang

dĩ vãng qua rồi
dĩ vãng mục rửa
linh hồn mùi mẫn
bóp nát phù vân

gói nỗi đau trói vào mái nhà vẹo xiêu
đong nước mắt nuôi ai oán lương tâm
soi gương tấm ngọc ngà phảng chiếu
thương ánh trăng đêm nguội lạnh nhang trầm

câu ai oán oán ai văng vẳng điệu hò khuya
níu tri tâm níu mảnh vỡ tâm hồn
tiếng khóc trẻ thơ
rớt vào đêm đen…

Đà Nẵng, 5.3.2016

TIẾNG MƯA

Đồng quê văng vẳng tiếng nhái
Lời ru đứt quãng đêm tái tê lòng
Trăng soi bốn mùa nước ròng
Bóng mẹ chân bước cánh đồng ngủ yên

Lặn lội qua những đêm đen 
Mò cua bắt ốc cho con giấc mơ
Bà Tiên hiền dịu tích cổ
Hiện ra vuốt tóc mang gió bình an

Còng lưng gánh giấc con ngoan
Con ngủ thiêm thiếp mây đong bầu trời
Ầm ầm tiếng mưa ru hời
Lưng còng ướt áo chơ vơ giữa đồng

Nước lớn gom suối về nguồn
Mặc kệ gió mưa con vẫn im nghe
Lòng mẹ dào dạt bao la
Vấn trọn cuộc đời lặng tờ sương mờ

Giọt sữa trĩu nặng phù sa
Kết hình hài con nằm đo đêm dài
Mầm non bốn mùa tạo trái
Dưỡng chất đong đầy mưa rơi trắng đồng…

Đà Nẵng, 14.3.2016
Phan Nam