Cố Mà Quên - thơ Trương Thị Thanh Tâm
Thân ta như đám lục bình
Lênh đênh theo nước, bồng bềnh ngược xuôi
Ta trôi lạc giữa sóng đời
Đẩy đưa mặc sóng thuyền trôi mặc thuyền
Cuộc cờ thế sự đảo điên
Nhân gian cõi tạm, lạc miền ăn năn
Tìm đâu bóng mát giữa đàng
Tìm đâu một chỗ muộn màng gởi thân
Chơi vơi cát bụi hồng trần
Tìm đâu có được một người thương ta
Hay là đùa cợt bướm hoa
Để cho nụ héo phai nhòa nét xuân
Ừ, thì thôi cố mà quên
Chuyện tình yêu ấy,bồng bềnh gió đưa
Úa tàn rồi...một cánh hoa xưa
Còn mơ chi chuyện nắng mưa cau trầu
Sông còn có khúc nông sâu
Mười năm chờ đợi qua cầu gió bay!
Trương Thị Thanh Tâm