Xướng Họa Thơ - Cao Bồi Già, Nguyễn Gia Khanh
NỞ MUỘN
Lẻ loi nở muộn một bông mai
Nhạt sắc Xuân qua, ai đoái hoài
Dạ tủi cam tâm trong nghịch cảnh
Thân cô trọn phận giữa muôn loài
Trăm hoa, thủ lĩnh đành hoang phế
Tứ quí, hàng đầu chịu nhạt phai
Giữa cảnh chiều hôm sầu độc bóng
Chạnh lòng lắm lúc mình…như mai !
CAO BỒI GIÀ
“Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước nở cành mai”
Mãn Giác Thiền
sư
Chớ nghĩ xuân tàn cũng úa mai
Tình hoa dẫu muộn vẫn mong hoài
Cười theo giá tuyết đà bao kẻ ?
Cợt với hàn phong được mấy loài ?
Lá rụng cành phơi màu vẫn thắm
Ong qua bướm lại sắc nào phai
Dù cho vạn đóa khoe hương ngát
Ngưỡng mộ bao đời chỉ nhất mai !
Nguyễn Gia Khanh