Góc Khuất Tâm Hồn - Trương Thị Thanh Tâm
Khi tôi chết linh hồn nương theo gió,vẫn thì thầm
lời nói mãi yêu anh,dù tháng năm qua tôi
vờ như xa lạ,dối lòng mình và dối cả thế gian....!
Khi tôi chết xin anh về vuốt mắt,hôn má môi
dù thân xác đã lạnh rồi,và tiển đưa tôi
xin nhớ nhỏ đôi chút giọt buồn,ước vọng thôi... nhưng chắc gì anh nhớ,lúc bên
nhau đâu ai tiếc lời gì..Nhưng chắc gì khi tôi trút linh hồn,mà anh biết để về
thăm viếng,đốt nén hương thơm ủ ấm linh hồn,và anh có cách nào để vượt bao điều xiềng xích..? Nên tôi biết ...thân tôi trở về
nơi cát bụi,còn nữa đâu mà vuơng vấn làm gì....!
Khi tôi chết hóa thân tôi... lơ lửng giữa trời mây,nương theo gió tôi sẽ về
hôn anh thật nhẹ,vuốt ve anh từng góc khuất...anh ơi,anh không biết hay anh còn
chưa biết,tình yêu nầy là nỗi nhớ trong tôi...!
Nếu tôi chết anh có nhớ đến con số,mà chúng mình
đã hò hẹn từ lâu,anh hãy nhớ,và nhớ cho thật kỷ...Đêm có ngủ xin anh nhớ mở
vòng tay,cho tôi gối như đêm nào anh đã gối,bao nhiêu đó cũng đủ làm tôi nhớ,nên
chẳng bao giờ tôi quên được anh đâu,có
thể là mà suốt cả đời anh,lời hẹn ước có bao giờ anh thực hiện được đâu,tôi đã
chờ ,chờ biết đến bao lâu...?! Anh có hiểu hay là anh chưa muốn hiểu...Thôi
cũng đành, đành thương nhớ riêng tôi.Nhưng với tôi mối tình đầu luôn là mối tình
đau....!!!
Trương Thị Thanh Tâm